Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 14: Chính là cô ấy

Lâm Duyệt tạm gác lại mọi công việc của mình, đi tới trước bàn làm việc của Hà Nguyên.

“Giám đốc Hà, tám giờ tối nay cô Tô Ánh hẹn anh đến khách sạn Vân Tinh, số phòng chưa nói, cũng không đợi tôi trả lời, cô ấy đã cúp máy."

Đầu bút của Hà Nguyên chợt dừng lại, mi tâm nhíu chặt.

Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Duyệt: "Tô Ánh?"

"Đúng vậy. "Lâm Duyệt gật đầu.

Hà Nguyên ném chiếc bút máy trong tay xuống, tên Chung Mộ này, lại đang muốn làm cái gì?

Có thể để Tô Ánh hẹn anh ra ngoài, nghĩ chắc cũng không còn cách nào khác.

Anh không muốn xen vào chuyện của hai người này, nhưng bởi vì Tô Ánh và Chung Mộ quen nhau ở bữa tiệc sinh nhật của anh. Bây giờ Tô Ánh đã rơi vào lưới tình, anh luôn cảm thấy cùng mình cũng có chút liên quan.

Sau một lúc lâu, Hà Nguyên mới nói: "Biết rồi, tối nay cô đi cùng tôi."

Lâm Duyệt lần đầu tiên nghi ngờ lời nói của Hà Nguyên, "Tôi cũng đi sao? Cái này không tiện lắm đâu."

Hà Nguyên nhìn về phía Lâm Duyệt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, chỉ cần liếc mắt một cái, Hà Nguyên biết rằng cô đã hiểu lầm.

"Tô Ánh là người mà bà ngoại tôi nhận nuôi, cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi, từ nhỏ tôi học ở nước ngoài, cô ấy và mẹ tôi thân như chị em ruột."

Lâm Duyệt chớp mắt, thốt ra: "Dì, là dì nhỏ sao?"

Hà Nguyên bỗng nhiên không nhịn được cười: "Có thể coi là như vậy."

Lâm Duyệt cạn lời, dì nhỏ lớn hơn mình ba tuổi.

Hà Nguyên: "Đúng rồi, còn nữa, cô đến văn phòng phó tổng giám đốc Vệ một chuyến, tôi đã nói với cô ấy chuyện cô muốn dọn ở ký túc xá công ty rồi."

Bản thân Vệ Giai cũng cực kì bận rộn, thấy Lâm Duyệt lên tiếng chào hỏi thì trực tiếp gọi điện thoại cho chủ quản bên phòng hành chính, bảo Lâm Duyệt tự mình đi một chuyến.

Sau khi Lâm Duyệt viết đơn xin ở phòng hành chính xong trở về văn phòng thì phát hiện hình như Hà Nguyên đang tìm thứ gì đó ở trong ngăn tủ bên cạnh.

Cho nên, cô đi qua đó.

"Giám đốc Hà, anh đang tìm gì, tôi có thể giúp anh tìm."

Hà Nguyên đưa tay qua, Lâm Duyệt kinh ngạc hét một tiếng: "Chảy máu rồi?"

Hà Nguyên: "Không sao, bị giá kẹp tài liệu quệt phải, tôi đang tìm miếng băng gạc."

"Tôi có, anh chờ tôi một chút. "Lâm Duyệt vội vàng quay về vị trí làm việc của mình, tìm miếng băng gạc từ trong hộc tử của mình.

Hình trên miếng băng gạc kia là hình gấu, nếu cô nhớ không nhầm thì đây là miếng băng gạc mà Tần Yên mua cô tiện tay lấy hai miếng.

Một ông chủ lớn như vậy, buổi chiều còn tham gia lễ ký hợp đồng ở quảng trường trung tâm, tuy rằng Hà Nguyên không phải ngôi sao gì, nhưng ở đó vẫn có người bên truyền thông.

Nếu như bị người ta nhìn thấy trên tay có dán miếng băng gạc đáng yêu như vậy, sẽ bị đồn đoán những tin đồn thất thiệt, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng cái này dán đỡ.

Lâm Duyệt đi đến bên cạnh Hà Nguyên, nói: "Ngại quá, giám dốc Hà, chỗ tôi chỉ có loại băng gạc này thôi."

Hà Nguyên vuốt cằm nghĩ trên miệng vết thương dán mấy miếng băng gạc hình con gấu có biểu cảm khác nhau này lên.

"Buổi trưa tôi đi ra ngoài giúp anh mua cái mới, tôi"

"Không cần, tác dụng giống nhau. "Hà Nguyên cầm lấy miếng băng gạc trong tay cô nói.

Lâm Duyệt thấy anh xé miếng dán, nói: "Giám đốc Hà, để tôi giúp anh dán."

Hà Nguyên đưa tay qua, Lâm Duyệt cẩn thận dán lên vết thương của anh.

Chu Vân Sách đẩy cửa đi vào thì thấy Hà Nguyên đang nở nụ cười dịu dàng, cúi xuống nhìn Lâm Duyệt băng vết thương cho anh.

Con mẹ nó!

Anh ấy đến không đúng lúc chút nào.

Lâm Duyệt dán xong, nhìn thấy Chu Vân Sách, khẽ mỉm cười, quay về vị trí làm việc của mình.

Đúng lúc này có người đưa tài liệu đến, để không quấy rầy hai người họ nói chuyện, Lâm Duyệt dẫn người ra bên ngoài.

Chu Vân Sách hơi liếc miếng dán trên ngón tay Hà Nguyên, hiếm khi nói đùa trong giờ làm việc: "Cậu dán muộn một chút nữa, chắc vết thương sẽ lành luôn quá."

Hà Nguyên liếc xéo anh ra: "Báo cáo công việc không phải là buổi chiều sao? Sao lại tới đây lúc này?"

Chu Vân Sách chậc chậc hai tiếng: "Cậu đã chán ghét tớ rồi sao? Từ xưa tới nay chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc à."

Hà Nguyên đang muốn đuổi người thì Chu Vân Sách bộ dạng nghiêm túc ngồi xuống, hai người nói chuyện chừng mười phút thì kết thúc.

Chu Vân Sách vừa đi đã bị Hà Nguyên gọi lại.

"Tớ làm sao biết được? Cậu cũng không phải không biết cậu ấy, điên quen rồi, người nào có thể ngăn cản cậu ấy chứ?"

Hà Nguyên bất đắc dĩ thở dài, "Tô Ánh gọi điện thoại tới văn phòng tổng giám đốc."

Chu Vân Sách vui sướиɠ khi có người gặp họa: "Cô ấy biết gọi điện thoại cho cậu thì cậu sẽ không nghe, cho nên là thư ký Lâm nghe?"

Hà Nguyên gật đầu.

"Con mẹ nó, thư ký Lâm sẽ không hiểu lầm rồi chứ? Cậu có giải thích gì không? "

Chu Vân Sách lúc này mới yên tâm, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng vội vã tối hôm qua của Hà Nguyên, miệng ngứa đến muốn trêu chọc hai câu: "Tục ngữ nói rất đúng, gần quan được ban lộc, lộc này đã rơi vào đầu cậu rồi, cậu đừng nói là cậu không nắm bắt được nhé."

Hà Nguyên: "Vệ Giai đã báo bộ phận hành chính cấp ký túc xá cho cô ấy rồi."

Chu Vân Sách: "Sao cậu lại để cô ấy đến kí túc xá? với đầu óc của cậu, tối thiểu có thể nghĩ ra một trăm lý do giữ người lại chứ?"

Hạ Nguyên "khinh bỉ" nhìn Chu Vân Sách: "Cậu thì biết cái gì? Cậu coi người ta là cái gì? Người ta là con gái, ở chung với sếp của mình, huống chi với tình hình bây giờ mà nói, mối quan hệ của chúng tớ chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, nếu bị người khác biết thì ra thể thồng gì, mỗi người phun một ngụm nước bọt có thể dìm chết người."

Chu Vân Sách gật đầu đồng ý với suy nghĩ này, nói: "Vẫn là cậu suy nghĩ chu toàn, còn tớ suy nghĩ không thấu đáo."

Hà Nguyên "Ừ, đối với tớ mà nói, năng lực làm việc của cậu tốt là được."

Chu Vân Sách: "Vậy còn thư Ký Lâm thì sao? Cậu có yêu cầu gì đối với cô ấy? Còn nữa, nhìn bộ dạng này của cậu, hình như là nghiêm túc, nhưng có thể là do cậu chưa yêu đương bao giờ, cho nên tất cả đều chỉ là đang tò mò thôi không? Hà Nguyên, cô ấy chỉ là cô gái có gia cảnh bình thường, cậu phải suy nghĩ kỹ, chênh lệch giữa cậu và cô ấy quá lớn, câu chuyện cô bé lọ lem tuy rằng không thực tế, nhưng vẫn có thể lừa được rất nhiều người."

Hà Nguyên cũng không tức giận vì những nghi ngờ của cậu ấy, chỉ nhẹ nhàng phản bác: "Sự chênh lệch là do ai định nghĩa? Vấn đề cậu nói là vấn đề thực tế, nhưng đối với tớ mà nói, cũng chẳng phải vấn đề gì cả."

Anh biết rõ mình là người như thế nào, đối với anh mà nói, quan tâm duy nhất chính là Lâm Duyệt có thể chấp nhận chuyện của anh hay không.

Cho tới bây giờ anh chưa từng cảm thấy vì điều kiện của mình tốt thì sẽ không bị người mình thích từ chối.

Khi tình yêu bắt đầu, anh cũng cẩn thận không dám tới gần, điều này cũng không khác gì những người đàn ông bình thường khác.

Chu Vân Sách vẫn rất tò mò, hỏi: "Tình yêu sét đánh có thể xác định được nửa kia của cuộc đời mình?"

Hà Nguyên cười khẽ, "Lại nói tiếp chính tớ cũng không dám tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, lần đầu tiên tớ gặp cô ấy thì đã cực kì muốn kết hôn với cô ấy."

Có lẽ là do cơn gió nóng ẩm của ngày hôm đó, hoặc là do ánh nắng mặt trời ban chiều của ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đều rất trùng hợp, có một người xuất trong tầm mắt của của anh như vậy đấy, lá cây đang lay động, ánh chiều tà soi rọi, chỉ có người trước mắt đứng im bất động.

Một giây kia, có một âm thanh bất ngờ vang lên trong đầu anh.