Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 17: Lâm Duyệt đóng giả Tô Ánh

Thang máy xuống đến gara ô tô.

Hà Nguyên đi ra trước, anh nhìn xung quanh, phát hiện bốn bề yên tĩnh, không có ai cả, nhưng đây cũng có thể là một cái bẫy.

Anh vươn tay về phía sau, ý bảo Lâm Duyệt đưa tay cho anh.

Lâm Duyệt vừa chạm tay vào đến đầu ngón tay của Hà Nguyên, đã bị anh nắm lấy.

Hai bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay sát lòng bàn tay, ngón tay Lâm Duyệt hơi co lại, cô theo bản năng nhìn cái ót của Hà Nguyên.

Tô Ánh trốn trong góc thang máy cũng không đi ra.

Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Tô Ánh vừa nhìn, quả nhiên có người canh giữ ở chỗ này.

"Tô tiểu thư, xin hỏi đây là bạn trai cô sao?"

"Tô tiểu thư, Tô tiểu thư, xin hỏi đây là người đàn ông cô hẹn hò ở bờ sông sao?"

"Tô tiểu thư......"

"Vị tiên sinh này......"

Một đám người điên cuồng xông lên hỏi, máy ảnh trên tay không ngừng chụp ảnh.

Lúc những người đó đi ra, Hà Nguyên ngay lập tức ôm lấy bả vai Lâm Duyệt ép sát vào lòng mình.

Không những thế, anh còn dùng tay kia giúp Lâm Duyệt che mặt lại.

Đi giày cao gót thật sự rất khó đi, Lâm Duyệt đã không thuần thục thì thôi, cô còn lo lắng mình có thể bị nhận ra không phải Tô Ánh hay không, đứng lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may sao được Hà Nguyên ôm chặt bả vai, cố gắng hạn chế việc cô suýt ngã.

Cũng may Tô Ánh cũng thông minh, nhân cơ hội này, đã sớm chuồn mất.

Cả quãng đường Hà Nguyên luôn bảo vệ Lâm Duyệt đi tới bên cạnh xe của mình, sau khi đưa cô ngồi lên ghế lái phụ xong, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.

Những người đó làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, bám lấy xe muốn mở cửa ra, nhưng bị Hà Nguyên ngăn lại.

"Mọi người hãy nghe tôi nói một câu."

Mấy tên chó săn vừa nghe thế, còn tưởng rằng anh muốn tiết lộ chuyện gì đó, nhanh chóng yên tĩnh lại.

"Đầu tiên, cô gái trong này cũng không phải là Tô Ánh, thứ hai, tôi không phải bạn trai của Tô Ánh. Cuối cùng, hôm nay nếu có một tấm ảnh nào bị tiết lộ ra ngoài, bộ phận pháp vụ và quan hệ xã hội của Hằng Tinh sẵn sàng nghênh tiếp mọi người."

Hà Nguyên bỏ lại một câu như vậy rồi bước lên xe của mình.

Mấy tên chó săn đưa mắt nhìn nhau.

"Có ý gì? Người bên trong không phải Tô Ánh?"

"Con mẹ nó anh bị điên à, anh ta nói không phải là không phải sao?"

“Hằng Tinh? Là Hằng Tinh mà tôi biết sao? Doanh nghiệp đi đầu trong ngành bất động sản?"

"Đậu má, vậy anh ta là......"

”Đậu má, bạn trai Tô Ánh là thái tử gia của Hằng Tinh à?“

”Vậy bây giờ làm sao bây giờ? Tin tức này có thể đưa nữa không?"

Mấy người này còn đang ngơ ngác, Hà Nguyên đã sớm lái xe đi rồi.

Mà mấy tên chó săn cũng nhận được điện thoại của đồng nghiệp ngồi canh ở cửa gara, nói Tô Ánh đã sớm đi mất rồi.

"Đậu má, đúng là không phải Tô Ánh? Bị lừa rồi."

"Đi mau đi mau."

“……”

Chân váy của Lâm Duyệt bị Tô Ánh thiết kế lại có hơi ngắn, cô ngồi vào trong xe xong thì càng bị kéo lên cao hơn.

Cô theo quán tính nhìn Hà Nguyên một cái, tháo kẹp tóc ta giống như ăn đi trộm, sau đó cẩn thận từng li từng tí kéo váy xuống.

Đôi mắt của Hà Nguyên khi nhìn thấy động tác của cô thì phát ra một tràng cười khẽ từ cổ họng.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, Hà Nguyên gọi điện thoại cho Tô Ánh, sau khi biết cô ấy đã bỏ xa đám paparazzi mới yên tâm.

Trên đường trở về, bụng Lâm Duyệt đột nhiên kêu lên vài tiếng.

Bên trong xe chiếc nhỏ hẹp yên tĩnh phát ra tiếng động này khiến cô xấu hổ chỉ muốn nhảy khỏi xe.

Hà Nguyên cũng không nói gì, chỉ gọi điện thoại cho dì Tiền, bảo dì làm chút đồ ăn khuya nhẹ.

Lâm Duyệt sắp chui xuống đất luôn rồi, bây giờ mới mười giờ, ăn khuya cái gì?

Thật ra sức ăn của cô rất lớn, bị đói là chuyện thường, nhưng vì để giữ dáng nên cũng khong còn cách nào khác, đã nói cứ nhịn đói sẽ tạo thành thói quen, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa quen được.

Dì Tiền nấu một nồi cháo nhỏ, Hà Nguyên không ăn, trực tiếp đi vào phòng đọc sách gọi điện thoại cho tài xế của mình.

“Hai ngày nay tạm thời chưa cần cậu lái xe, cậu giúp tôi điều tra tung tích của Chung Mộ, xem cậu ta rốt cuộc còn ở trong nước hay không."

"Vâng, cậu chủ."

Hà Nguyên cúp điện thoại, người bên cạnh anh cơ bản đều là một người mà có thể làm nhiều việc.

Hai đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Hà, một là Vu Chiêu, một là Phó Hàn, nhưng công việc chủ yếu của Phó Hàn là ở bên nhà họ Hà còn Vu Chiêu thì ở bên cạnh anh.

Lâm Duyệt cơm nước xong xuôi thì hàn huyên với dì Tiền vài câu, rồi quay về phòng gọi điện thoại cho Tần Yên.

Ngày mai tan tầm phải chuyển nhà, cô gọi Tần Yên đi cùng cô, Tần Yên vui vẻ đáp ứng.

Ngay lúc Lâm Duyệt chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi thì có người gõ cửa phòng, cô mở cửa ra hóa ra là dì La.

"Sao vậy, dì La? Nhà dì có con hay họ hàng muốn thi nghiên cứu sinh sao?"

“Cô Lâm, cô ngủ chưa?"

Lâm Duyệt lắc đầu: "Chưa đâu."

Dì La cười ngượng ngùng: "Tôi tìm cô là muốn hỏi cô vài câu, hy vọng là cô không để ý."

Lâm Duyệt nhường đường: "Dì vào ngồi đi."

Dì La lên tiếng đồng ý rồi vào phòng Lâm Duyệt.

"Cô Lâm, bây giờ cô là thư ký của cậu chủ chúng tôi à? Cô học ở đâu? Học chuyên ngành gì?"

Giọng nói của dì ấy nhẹ nhàng thành khẩn, Lâm Duyệt còn tưởng rằng dì ấy tới đây để nói chuyện phiếm, cũng không nghĩ nhiều, nói: "Cháu học đại học chuyên ngành giáo dịch, học nghiên cứu sinh ngành ngoại ngữ."

"Ồ, thế à?"

Dì La vội vàng xua tay: "Tôi có một đứa cháu gái, từ nước ngoài mới về nước, học ngành tài chính, thành tích rất tốt, cực kì ưu tú. Nghe nói tôi làm việc ở nhà họ Hà, muồn nhờ tôi giúp nó. Nhưng tôi chỉ là một bảo mẫu, cũng không hiểu gì cả."

Lâm Duyệt hiểu, cô hết sức chân thành đưa ra lời khuyên cho dì La: "Dì La, cháu gái dì ưu tú như vậy, dì có thể bảo cô ấy trực tiếp gửi CV cho Hằng Tinh, Hằng Tinh chúng tôi luôn luôn xem trọng nhân tài, cháu tin tưởng, cô ấy nhất định sẽ trúng tuyển."

Dì La nhíu mày, không phải mọi người đều nói thư ký là một vị trí có EQ cao sao? Tại sao vị Lâm tiểu thư này, ngay cả những ám chỉ dễ hiểu như này cũng không hiểu?

Lâm Duyệt cầm ly thủy tinh trong tay uống một ngụm nước ấm.

Thật sự coi cô là kẻ ngốc sao? Một thư ký nhỏ như cô làm sao có thể nhúng tay vào việc Hằng Tinh dùng người như thế nào? Dì La này chỉ sợ là ở chỗ Hà Nguyên bên đó không làm được gì, mới xuống tay từ chỗ cô.

"Lâm tiểu thư, tôi không có ý này, ý của tôi là......“

Cốc cốc cốc - -

Có tiếng gõ cửa vang lên, dì La không cam lòng nhìn về phía cửa, nhưng khi nhìn thấy dì Tiền, lại chột dạ tránh đi tầm mắt.

Dì Tiền chào hỏi với Lâm Duyệt rồi cùng dì La đi ra ngoài.

Lúc này Lâm Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn tắm vào phòng tắm.

Dì Tiền kéo dì La xuống dưới cầu thang: "Nếu chị không muốn làm nữa thì cứ nói, cậu chủ sẽ khoan dung, nhịn chị ba lần bảy lượt, cậu chỉ nói rồi công ty dùng người tự khắc có quy định của công ty. Nếu như lại bị tôi bắt được một lần nữa, chị và lão Đổng trực tiếp nghỉ luôn đi."

"Tôi sai rồi, em gái, tôi không dám nữa."

Dì Tiền: "Tốt nhất là không dám nữa."

"Không dám nữa, tôi tuyệt đối không dám nữa, tôi đây chẳng phải là vì thương đứa nhỏ sao? Tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng tôi cam đoan nhất định sẽ không tái phạm thêm lần nào nữa."

Dì Tiền ừ một tiếng, nhưng đáy lòng lại có chút không yên tâm, xem ra vẫn phải canh chừng người này mới được, nắm được nhược điểm sẽ lập tức đuổi việc.

Để tránh gây rắc rối cho cậu chủ và công ty.