Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 11: Bị đuổi ra ngoài

Lâm Duyệt vốn định vừa làm việc vừa tìm nhà, lợi dụng thời gian tan tầm đi xem một chút.

Nhưng nào biết, lúc tan làm ngày thứ hai, tất cả đồ đạc của cô đã bị đóng gói kỹ càng chất ở ngoài cửa.

Bởi vì vừa mới ổn định cuộc sống, đồ đạc của cô cũng không có nhiều, thứ nhiều nhất chính là quần áo, cô nhìn hai cái vali to như vậy đặt ở cửa, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó chấp nhận.

Thanh Tịnh từ trên cao nhìn xuống, mắt lạnh nhìn cô, nói: "Tôi mời người thu dọn có mang bao tay, số tiền vi phạm hợp đồng đều ở chỗ này còn có tiền cọc nhà ba tháng.

Lâm Duyệt liếc nhìn phong bì đựng tiền trên tủ ngay cửa, nói: "Đêm hôm khuya khoắt cô bảo tôi đi đâu tìm nhà?"

"Không liên quan đến tôi."

Lâm Duyệt mím chặt môi, đứng một lúc lâu mới cầm lấy tiền trong phong bì.

Cô lướt qua Thanh Tịnh, vào phòng kiểm tra một chút, quả thật những đồ nên thu dọn đều đã thu dọn xong, lúc này mới ra vẻ bình tĩnh rời đi.

Tiểu khu bên bên này của bọn họ không có thang máy, Lâm Duyệt cố hết sức xách vali xuống lầu một.

Sắc trời dần tối, trong tiểu khu lại không có mấy cái đèn đường soi sáng.

Lâm Duyệt bận rộn một ngày lại cộng thêm chiếc bụng đói meo đẩy vali đi, nhưng mặt đường trong tiểu khu nhiều ổ chuột, bánh xe lăn được hai cái liền kẹt hai cái, Lâm Duyệt thiếu chút nữa vấp ngã.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mỗi tay xách một chiếc vali rời đi, nhưng thật sự cô đã cố hết sức, đi chưa được hai bước lại ngừng lại.

Lâm Duyệt đứng lại vịn vào vali thở hổn hển rồi đi tiếp.

Nhưng chiếc vali quả thực có chút nặng, nhất là cái lớn hơn một chút kia, Lâm Duyệt hơi thả lỏng tay, trong nháy mắt nó liền đổ xuống, bánh xe va chạm vào hòn đá nhỏ nhô lên trên mặt đường.

Lâm Duyệt hét lên một tiếng, trở tay không kịp bị cái vali kéo ngã, một giây sau, một trận đau đớn truyền lên từng sợi dây thần kinh trên cơ thể.

Cô nhanh chóng đứng dậy, cũng mặc kệ cái vali, trực tiếp ngồi ở một bên vệ đường, cô lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, trên khuỷu tay trái phần bề mặt da đã bị trầy, miệng vết thương nhất thời có rất nhiều điểm nhỏ bị chảy máu.

Lâm Duyệt nhìn vali rơi trên mặt đất, đôi mắt mang theo hơi nước lộ ra vẻ quật cường.

Nhưng nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được, những giọt nước mắt trong suốt kia trong nháy mắt tựa như những viên trân châu bị đứt, từng viên từng viên rơi xuống mu bàn tay của cô.

"Có cái gì giỏi giang cơ chứ ô ô ô ô ô tôi mới không phải khóc, khóc vì tức giận ô ô ô ô tôi, tôi là khóc vì đau ô ô ô ô."

"Khách, khách sạn lại đắt như vậy tôi, tôi ô ô ô không, không có tiền, khách, khách sạn lại bẩn nữa ô ô."

Lâm Duyệt ngồi ở đó không ngừng nức nở, mãi cho đến khi tâm tình thư giãn hơn rất nhiều mới dùng lại, rõ ràng trên mặt đã không còn nước mắt rơi nữa.

Cô đứng dậy tiếp tục kéo vali đi ra ngoài, căn nhà thuê chung này là nhà của mẹ chồng dì Thanh Tịnh, người ta có quan hệ họ hàng, vả lại tiền bồi thường cũng đủ, Lâm Duyệt mới bất đắc dĩ rời đi, dù sao thì ngày mai cô còn phải đi làm.

Phàm là đổi chủ nhà khác, chuyện hôm nay không thể bỏ qua.

Nơi này bởi vì quá xa trung tâm thành phố, khách sạn xung quanh phần lớn cũng có chút cũ kĩ, cô mắc bệnh sạch sẽ tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng vẫn không chấp nhận được.

Lâm Duyệt trước kia cũng từng gặp qua chuyện khó khăn, nhưng chuyện khó giải quyết như vậy vẫn là lần đầu tiên, cô lục lọi trên điện thoại di động, Tần Yên không được, cái này không được, cái kia không được.

Kéo đến cuối cùng, Lâm Duyệt lại muốn khóc.

Giờ khắc này, một mình ở một thành phố lớn như vậy, cảm giác cô độc mãnh liệt tràn ngập trái tim cô.

Năm vạn tệ, khi nào cô mới có thể mua một căn nhà chỉ thuộc về mình ở thành phố này đây để không ai có thể đuổi cô đi.

Kéo đến cuối cùng, mấy chữ "Trợ lý Chu" này lọt vào đáy mắt, Lâm Duyệt không khỏi lại nghĩ tới Vệ Giai, nhưng cô không có phương thức liên lạc với người ta, cô ấy quản lý hành chính, hẳn là nắm rõ về nhà ở của nhân viên công ty chứ?

Nghĩ đến đi nghĩ lại, Lâm Duyệt vẫn quyết định hỏi về ký túc xá công ty.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong phòng riêng của một câu lạc bộ nào đó ở thành phố C, Chu Vân Sách lấy điện thoại di động ra nhìn, cười cười rồi nhíu mày.

Hà Nguyên đặt ly rượu xuống, "Nhìn tớ làm gì?

Chu Vân Sách cười xoay điện thoại, Hà Nguyên nhìn thấy chữ "thư ký Lâm" trên màn hình thì ngẩn ra.

Chung Mộ và Quan Trạch Khanh cũng tò mò lại gần, hai người này là bạn của Hà Nguyên và Chu Vân Sách, bốn người xem như là bạn nối khố.

"Thư ký Lâm? "Quan Trạch Khanh nhìn về phía Chu Vân Sách," Ai vậy?"

Chu Vân Sách: "Cậu hỏi lão Hạ đi.“

Hà Nguyên đá một cước vào bắp chân Chu Vân Sách, "Nghe điện thoại đi."

Với tinh thần "Vui một mình không bằng vui cùng mọi người", Chu Vân Sách hết sức tốt bụng nhận điện thoại, còn mở loa ngoài lên.

Điện thoại được nhấc máy, Lâm Duyệt vui vẻ, "Alo, trợ lý Chu, ngại quá, giờ tan tầm còn quấy rầy anh."

"Không sao, cô có chuyện gì sao?"

Lâm Duyệt: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút về chuyện ký túc xá của công ty, anh có số điện thoại của phó tổng Vệ không?"

Chu Vân Sách và Hà Nguyên liếc nhìn nhau, nói: "Sao cô lại hỏi cái này? Cô có chuyện gì rồi sao? Có cần giúp đỡ không?"

Lâm Duyệt vừa mới nói xong, đột nhiên không nhịn được mà nấc lên vài tiếng, chỉ cần không ngốc, đều có thể nghe ra đây là cơn kích động trong lúc khóc, quá trình kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao đối với thần kinh tạo thành sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà sinh ra thần kinh bị co giật.

Chu Vân Sách dừng lại, nhìn Hà Nguyên cau mày, thử hỏi: "Thư ký Lâm, cô khóc sao?"

"Không có. "Lâm Duyệt vội vàng phản bác:" Vừa rồi xem một bộ phim cảm động, tôi có chút cảm tính."

Chu Vân Sách ý vị thâm trường ồ một tiếng: "Vậy được rồi, tôi sẽ cho cô số điện thoại củ phó tổng Vệ."

Cúp điện thoại, Chu Vân Sách nhìn Hà Nguyên, "Nghe tình hình này?"

"Sẽ không bị chủ nhà đuổi ra ngoài rồi chứ?"

Hà Nguyên trầm mặc một lát, bỗng nhiên lấy áo khoác tây trang đứng dậy, anh vỗ vỗ bả vai Chu Vân Sách, nói: "Tạm thời đừng cho số điện thoại, cậu cứ chơi đi, tôi đi trước."

“Đậu má. "Chung Mộ từ nãy tới giờ vẫn không nói chuyện nhìn bóng lưng Hà Nguyên nói: " Lão Hà và thư ký này có quan hệ gì? Gấp gáp như vậy?"

"Đúng vậy, vừa rồi lúc nghe điện thoại, cổ cũng sắp dài như hươu cổ rồi. "Quan Trạch Khanh nhiều chuyện nói:" Mau nói đi, ai vậy, đừng làm tớ mất hứng."

Chu Vân Sách chậc chậc hai tiếng: "Nói như thế nào đây?"

"Có lẽ đối tượng tôi mà tôi nhất kiến chung tình lại là thư ký của tôi?"

"Nhất kiến chung tình? "Quan Trạch Khanh có chút kinh ngạc:" Cậu ta không phải không tin chuyện này nhất sao?"

Chung Mộ cười cười, nói: "Đây đại khái là sau khi gặp được em thì mới thấy đúng."

"Cùng đặt cược đi." Quan Trạch Khanh nói: "Lão Hà là một người theo trường phái hành động, chúng ta cược xem bao giờ cậu ta có thể theo đuổi thành công vị tiểu thư thư kí này, các cậu thấy sao?"

Chu Vân Sách: "Được được, đến đi, tôi ra 100 tệ cược nửa năm."

Quan Trạch Khanh: "Theo những gì tớ hiểu về lão Hà, có lẽ không cần đến nửa năm, vậy thì ba tháng đi."

Chu Vân Sách: "Cậu đừng quên rằng còn có nguyên tố xác định được là thư kí Lâm nha? Không phải cứ thích là sẽ theo đuổi được."

Chung Mộ gật đầu, nói rất có đạo lý.