Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 10: Cạch mặt bạn bè

Lâm Duyệt ăn cơm xong với Tần Yên lại đi dạo xung quanh với cậu ấy, Tần Yên mua một chậu cây cảnh, Lâm Duyệt vốn dĩ cũng muốn mua. Nhưng vừa nghĩ đến Thanh Tịnh, bản thân cô còn không biết mình có thể ở được bao lâu cho nên bỏ qua không mua nữa.

Tần Yên phát hiện ra sự thất vọng của cô, không nhịn được hỏi cô: "Sao thế?"

Lâm Duyệt: "Vẫn là chuyện của Thanh Tịnh, nếu còn tiếp tục như này thì tớ sẽ chuyển đi."

Tần Yên: "Cậu muốn chuyển thì chuyển đi, không cần để tâm đến tớ."

Lâm Duyệt bĩu môi, ôm lấy cánh tay của Tần Yên, làm nũng nói: "Hu hu cậu tốt quá đi, nhưng mà không được, ban đầu là tớ kéo cậu đến sao nỡ bỏ lại câu, lại nói, tớ chỉ sợ tính tình cậu quá tốt, làm gì cũng nhường cậu ta."

Tần Yên tỏ ra không sao nói: "Giờ mọi người đã không còn ở cái tuổi đi vệ sinh cũng phải dắt tay nhau đi rồi, hai chúng ta vì là bạn đại học cùng là bạn cùng phòng kí túc xá nên tình cảm tốt hơn chút, nhưng người trưởng thành bận rộn với công việc, về nhà còn phải đối mặt với những chuyện không vui, tớ thấy cũng không nhất thiết phải như vậy, dù sao thì tớ ngày ngày cũng ở trường học chỉ có buổi tối mới quay về ngủ một giấc mà thôi."

Lâm Duyệt ừ một tiếng: "Lại nói thêm, tiền thuê nhà ở đây đắt như thế, trong tay tớ từ năm nhất đến bây giờ mới tiết kiệm được có năm vạn thôi."

Tần Yên: "Công ty các cậu không phải có nhà ở dành cho nhân viên sao? Tại sao lại không xin vào ở?"

Lâm Duyệt khó xử nhíu mày: "Có thì có nhưng là phòng hai người, thậm chí là phòng bốn người, phòng đơn một người là dành cho những nhân viên quản lí hoặc là những nhân viên chỉ định từ cấp A trở lên, cậu nói lần này tớ trải qua chuyện này với Thanh Tịnh sao có thể ở chung với người khác được nữa, cho nên tớ không xin vào."

Lâm Duyệt ừ một tiếng kéo cánh tay của Tần Yên đi vào trạm tàu điện ngầm, hai người vừa nói vừa cười đi về nơi ở, nhưng từ xa đã nghe thấy từng những tiếng cười ầm ĩ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Yên dùng chìa khóa mở cửa ra.

Chỉ nhìn thấy ba bốn người cả nam cả nữ đang nâng ly rượu lên, cười nói liên hồi, khi nhìn thấy Lâm Duyệt còn vẫy tay với cô gọi cô chơi cùng.

Lâm Duyệt quen với mấy người này, đều là bạn bè của Thanh Tịnh.

Cô nhìn về phía Thanh Tịnh, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, lúc trước đã thống nhất với nhau rằng sau mười giờ tối thì không được dẫn bạn bè về làm ảnh hưởng đến người khác, Bây giờ đã sắp mười một giờ rồi, bpnj họ vẫn còn đang làm ồn không sợ hàng xóm sang chửi sao?

Trên nền nhà phòng bếp đều là nước bẩn và một đống rau nát, trên sàn nhà phòng khách toàn là bình rượu, trên cây xanh phòng khách thậm chí còn có một bộ quần áo, mặt những người kia đều đỏ cả lên, cả phòng tản ra mùi khó ngửi.

Thậm chí còn có một nam một nữ ở đó hút thuốc.

Chính tại ngay lúc này, cửa chính bị gõ vài lần.

"Mất người thanh niên các người bị điên à, trong nhà tôi còn có con nhỏ đã bị mấy người làm ồn tỉnh luôn rồi, ban ngày không ngủ, buổi tối làm ma à, nếu còn như này nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Tần Yên ngại ngùng mở cửa ra, cúi đầu xin lỗi.

Thái dương Lâm Duyệt giật giật vài cái, cô thật sự không nhìn nổi Tần Yên phải dọn dẹp cục diện rối rắm vì Thanh Tịnh .

Cô đi tới trước mặt Thanh Tịnh, kiềm chế cơn xúc động muốn đánh người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn vài phút nữa là tới mười giờ rồi, giải tán được rồi chứ?"

Thanh Tịnh tỏ vẻ không có gì nhìn cô một cái: "Cậu quản tôi?"

"Đừng có quá đáng, Thanh Tịnh những thứ cậu học được đều quăng cho chó rồi à? Cậu đây không chỉ làm ảnh hưởng đến bạn cùng nhà mà còn làm phiền hàng xóm, câu đây là muốn bị cảnh sát triệu tập đúng không?"

Thanh Tịnh cười lạnh, đột nhiên lớn giọng nói: "Có bản lĩnh thì đi ở biệt phủ đi? Ở nơi rẻ rách còn chê phiền với ồn ào à?"

Người hàng xóm đó vừa nghe, đột nhiên ba máu sáu cơn lập tức báo cảnh sát.

Đàm Yến ngăn cô ấy lại, tốt xấu gì cũng là làm giáo viên, công phu trấn an người khác rất tốt, liên tục hết lần này đến lần khác cam đoan, nhất định sẽ giải quyết việc này trong vòng mười phút, người nọ mới vừa mắng vừa chửi rồi mới đĩnh đạc rời đi.

"Tố chất cái gì? Chỉ có thế mà cũng là nhân viên của công ty lớn? Tôi thấy chính là một tên lưu manh vô lại, cũng không biết mạnh hơn một người phụ nữ không biết chữ như tôi ở chỗ nào."

Vốn dĩ Thanh Tịnh ở công ty đã bị lãnh đạo phê bình, vừa nghe thấy những lời này thì không nhịn được lập tức đứng dậy đi ra ngoài đôi co."

"Cô nói cái gì hả? Cô nghĩ mình là ai? Cô cũng đòi xứng đánh đồng với tôi sao, mỗi ngày chỉ biết ở nhà trông trẻ, á cậu buông tôi ra."

Lâm Duyệt ôm chặt lấy cậu ta từ phía sau, tay bịt lấy miệng cậu ta nói: "Cậu im miệng, còn chê chưa đủ loạn à?"

Thanh Tịnh cao 1m72, hơn nữa trong người có chút men say, liều mạng giãy dụa, Lâm Duyệt không phải là đối thủ của cậu ta, chỉ vài giây cô đã bị đẩy ra, đúng lúc đó, một vật nhỏ trên người Thanh Tịnh bốp một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Ánh mắt Lâm Duyệt hơi nheo lại, khi nhìn rõ là chiếc USB màu bạc rơi trên mặt đất, cô không thể tin được nhặt lên rồi nhìn Thanh Tịnh, "Cho nên, cuộc họp sáng nay, USB của tớ là bị cậu lấy đi?"

"Tớ nghe không hiểu cậu đang nói cái gì."

Lâm Duyệt thấy cậu ta còn đang giả ngu, lạnh mặt lấy một chậu nước từ phòng bếp ra, trực tiếp hắt vào Thanh Tịnh và đổ từ trên đỉnh đầu cậu ta xuống.

Cô gái bên cạnh bị dính đạn liền thét chói tai rồi kéo giãn khoảng cách, Thanh Tịnh như bị hành động của Lâm Duyệt làm cho bối rối, cả người cũng tỉnh táo lại ba phần.

Lâm Duyệt ném chậu rửa rau xuống đất, vỗ mạnh một cái lên bàn, lạnh lùng nói: "Cút hết cho tôi."

Trong phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, mấy người kia tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, sau đó bĩu môi đứng dậy rời đi.

Lâm Duyệt từ trên cao nhìn xuống Thanh Tịnh: "Tại sao cậu lại làm như vậy?"

Thanh Tịnh cười nhạo: "Đã bị cậu té nước ướt hết đầu rồi, huề nhau được rồi chứ."

"Ai con mẹ nó huề nhau với cậu, Thanh Tịnh, sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy? Cậu có nghĩ tới, có thể bởi vì hành động này của cậu mà có thể hại tớ mất việc không?"

Thanh Tịnh mí mắt cũng không nhấc lên nói: "Thì sao? Không phải bây giờ cậu vẫn còn đang rất tốt sao?“

”Cho nên có thể bỏ qua chuyện hạ lưu mà cậu đã làm? Tớ gϊếŧ cậu, nói với cậu một tiếng xin lỗi là được phải không? Huống chi đến cả một câu xin lỗi cậu cũng không có."

Thanh Tịnh mím chặt môi, bảo cậu ta xin lỗi Lâm Duyệt, không thể nào.

Cậu ta ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Lâm Duyệt, "Cậu đang già mồm cãi láo cái gì? Không phải giám đốc Hạ luôn thiên vị cậu sao?

Ai không biết người mà giám đốc Triệu của Đạt Sáng muốn đập chậu cướp hoa là cậu, nhưng bị giám đốc Hạ từ chối??

Tại sao Thanh Tịnh lại biết chuyện này? Hơn nữa nghe khẩu khí này của cậu ta?

Đã rất nhiều người biết?

Thật ra Lâm Duyệt hiểu lầm rồi, chuyện này thật đúng là Thanh Tịnh tự mình biết, giám đốc Triệu của Đạt Sáng nói đùa với Vệ Giai về chuyện này, Vệ Giai và Trịnh Tự lại nói chuyện phiếm đùa giỡn với sếp, lúc này mới bị Thanh Tịnh nghe thấy.

Lâm Duyệt cũng không muốn nói đạo lí với cậu ta nữa, cô rất thất vọng chỉ vì một công việc mà bị bạn bè đố kỵ.

Tần Yên cũng phản ứng lại, cô ấy nhìn về phía Thanh Tịnh, nói: "Chẳng lẽ cậu không biết tình hình của Lâm Duyệt sao? Cậu gây trở ngại trong công việc cho cậu ấy, so với việc cướp bất cứ thứ gì của cậu ấy còn khiến cậu ấy khó chịu hơn, cậu làm như vậy có phải quá đáng rồi không?"

Thanh Tịnh không lên tiếng.

"Quên đi, Yến Tử. "Lâm Duyệt nhìn về phía Thanh Tịnh, nói:" Thanh Tịnh, cậu nghe cho kỹ, đây là lần cuối cùng tớ nói với cậu câu quên đi này, sau này còn xảy ra tình huống tương tự, đừng trách tớ thủ hạ không lưu tình, bây giờ tớ sẽ đi tìm phòng, về sau nước sông không phạm nước giếng."

Nói xong những lời này, Lâm Duyệt bình tĩnh quay trở về phòng mình.

Tần Yên thở dài, cũng quay trở về phòng.