Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 9: Thư kí Lâm lại cạn lời

Vì cuộc họp đột xuất của Hà Nguyên nên hai người 8 giờ đã đến công ty.

Hà Nguyên gõ lên bàn làm việc của Lâm Duyệt: "Chuẩn bị nội dung cuộc họp của nửa tiếng nữa, vì đây là cuộc họp đột xuất nên khá gấp, nhưng những số liệu và tài liệu trước đó tôi bảo cô chuẩn bị cố gắng đừng để xảy ra sai sót."

"Vâng, giám đốc Hà."

Ngoài Vệ Giai ra thì dưới quyền Hà Nguyên còn có ba vị phó tổng khác nữa, đều là những người anh một tay nâng đỡ. Nếu muốn chuyển ngành kinh doanh thì không thể không có sự giúp đỡ của những người này,

Khi mới khoảng 9 giờ những người tham gia cuộc họp đã đến cửa phòng họp.

Khi Lâm Duyệt đi theo sau Hà Nguyên đi đến cửa phòng họp thì đúng lúc gặp phó giám đốc Trịnh Tự và thư kí của ông ta Thanh Tịnh.

Ánh mắt của Thanh Tịnh đầu tiên là rơi trên người Hà Nguyên, tiếp sau đó lại chuyển qua bên Lâm Duyệt. Trong ánh mắt hiện lên sự trào phúng và khiêu kích.

Lâm Duyệt lười để ý đến cậu ta, đi trước giúp Hà Nguyên mở cửa phòng họp.

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Tự nói: "Trợ lý Chu vẫn chưa đến? Tôi nói này giám đốc Hà, anh quá nuông chiều cậu ta rồi."

Lâm Duyệt giúp Hà Nguyên kéo ghế, Hà Nguyên thuận thế ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng dựa vào thành ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn hai cái sau đó mới nghiêm mặt nhìn về phía Trịnh Tự: "Chuyện lần trước cậu cãi nhau với bạn gái để lại cho công ty một mớ hỗn độn, tôi còn chưa tìm cậu để nói chuyện."

Trịnh Tự sờ sờ mũi: "Được rồi được rồi, lại nhắc đến chuyện đó."

Hà Nguyên nghiêng đầu, không nói câu nào Lâm Duyệt đã phát tài liệu xuống chỗ từng người. Khi đang phân tài liệu thì cô phát hiện không thấy USB đâu nữa. Cô kẹp ở trong tập tài liệu, vì thời gian chuẩn bị quá ngắn nên cô không kịp chuẩn bị bản dự phòng, có lẽ nào đã rơi ở cửa phòng họp không?

Lâm Duyệt sau khi đi một vòng quay về chỗ bên cạnh Hà Nguyên đã cố tình nhìn về phía cửa nhưng không có gì cả.

Lâm Duyệt nắm chặt tay, trong lòng vô cùng lo lắng, dù cô có tài giỏi cỡ nào cũng không thể học thuộc được hết tất cả dữ liệu có trong USB chứ đừng nói đến thời gian quá gấp gáp.

Hà Nguyên nhìn Lâm Duyệt một cái rồi đột nhiên nói: "Thư kí Lâm, tôi có một phần tài liệu để quên trên bàn làm việc, cô đi lấy thuận tiện đi gọi trợ lý Lâm mau chóng đến phòng họp."

Lâm Duyệt đứng dậy đi ra ngoài. Trên bàn làm việc của Hà Nguyên đúng là có đặt một phần tài liệu, sau khi cô cần lên vừa đúng lúc định gọi cho Chu Vân Sách thì nhìn thấy Chu Vân Sách khuôn mặt ngái ngủ đi ra từ văn phòng.

"Trợ lý Chu? Tối qua anh không tan làm sao?"

Chu Vân Sách ừ một tiếng: "Gần đây đang bận dự án bên Nam thành, tối qua tăng ca, vừa mới chợp mắt được 2 tiếng đã bị gọi dậy rồi."

Nhà nào cũng có kinh khó niệm, ai cũng có nỗi khổ không nói nên lời.

Chu Vân Sách: "Đi, đi họp."

Lâm Duyệt giúp cậu ấy mở cửa phòng họp, giây sau Chu Vân Sách đã thu hồi bộ dạng mệt mỏi của mình lại, phấn khỏi nói: "Xin thứ lỗi, tôi đến muộn."

Trịnh Tự hừ một tiếng, chưa từng gặp qua trường hợp nào mà trợ lí còn đến muộn hơn sếp.

Chu Vân Sách lười để ý đến cậu ta, Hà Nguyên vừa đến giờ tan làm đã nhanh chân chạy trước hại một mình cậu ấy bận rộn xử lý công việc cả đêm.

"Đã đông đủ rồi, vậy bắt đầu họp thôi." Hà Nguyên chỉ vào cái ghế ngồi bên cạnh, ý bảo Lâm Duyệt ngồi xuống đó. Lâm Duyệt thấy bộ dạng cường thế của Hà Nguyên chỉ đành ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ: Binh đến tướng chắn nước đến đất chặn.

Mặc dù cô không thể nói ra được tất cả số liệu nhưng cũng nhớ được kha khá.

Nhưng cả cuộc họp cũng không hề dùng đến USB của cô, Hà Nguyên nắm rõ mọi số liệu. Lâm Duyệt giờ mới hiểu có lẽ Hà Nguyên từ đầu đã không nghĩ đến dùng đến những số liệu mà cô đã tổng hợp ra.

Cô có chút khó chịu nếu đã không dùng đến tại sao phải bắt cô chuẩn bị.

Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Lâm Duyệt vẫn chưa nghĩ thông.

Cô cũng không vòng vo trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của Hà Nguyên để xin lỗi vì đã để xảy ra sai sót này,

"Giám đốc Hà, xin lỗi, cuộc họp sáng nay là do tôi làm sai, tôi đã làm mất USB."

Hà Nguyên dừng lại động tác đang kí tài liệu lại, hơi ngẩng đầu lên: "Tôi biết."

"Anh biết?"

Hà Nguyên ừ một tiếng: "Thư kí Lâm, không được có lần sau."

"Tôi có thể hỏi một câu được không?"

"Có phải khi mới bắt đầu anh đã không định dùng đến những số liệu mà tôi đã tổng hợp rồi đúng không?"

Hà Nguyên rất thành thật gật đầu: "Không sai, thư kí Lâm, đây chỉ là một cách luyện tập thôi. Những số liệu kia, trong lòng những người tham gia cuộc họp kia đều có tính toán cho nên làm việc gì cũng cần phải thật cẩn thận. Giống như sự việc ngày hôm nay, với vị trí và thân phận của tôi không thể khi không có thư kí hoặc trợ lí thì sẽ không thể họp được, cô hiểu không?"

"Hiểu." Lâm Duyệt nói: "Anh là vì muốn tốt cho tôi, để tôi làm những việc này để tập luyện nhưng tôi lại phạm lỗi."

Hà Nguyên cười nhẹ: "Không có ai là không phạm lỗi, đặc biệt là những người mới ra trường làm việc, so với Chu Vân Sách thì cô làm việc tốt hơn cậu ấy lúc mới đi làm rồi, nếu không tin cô có thể đi hỏi cậu ấy."

Lâm Duyệt: "Tôi đảm bảo sau này chắc chắn sẽ không phạm lỗi nhỏ nhặt như thế này nữa."

Hà Nguyên gật đầu: "Đi làm việc đi."

Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ không biết mình giẫm phải cái vận may gì mà có thể gặp được một người sếp tốt bụng như vậy.

Dốc toàn tâm toàn lực dạy việc cho cô, cũng không mắng khi cô phạm lỗi mà còn cho không gian để cô tiến bộ và nói ra những lời khích lệ cô.

Buổi tối sau khi tan làm, Lâm Duyệt hẹn Tần Yên tại một quán lẩu, Nước dãi của Lâm Duyệt sắp tràn ra đến nói rồi, vì để giữ dáng mà cô đã bao lâu không ăn lẩu rồi nhỉ?

Hôm nay bỏ qua cho mình một lần đi.

"Hai chúng ta đã rất lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm rồi."

Lâm Duyệt ừ một tiếng: "Đến cả nghỉ hè mà cậu còn bận rộn như thế, tớ thì còn không đáng nhắc đến, gần như là làm việc suốt 24 tiếng đồng hồ. Nhưng mà hai hôm nay giám đốc Hà tan làm khá sớm nên có thể hẹn cậu đi ăn bữa lẩu này đó."

Lâm Duyệt: "Ừ, sao thế?"

"Trong lớp của tớ cũng có một học sinh họ Hà, tên là Hà Lẫm cực kì nghịch ngợm nhưng thành tích học tập rất tốt. Nhưng mà lại không thích làm bài tập, tính tình cực kì trẻ con. Chính là lúc mà cậu không mang chìa khóa thì cậu bé bị gọi phụ huynh vì tội đánh nhau với bạn.

Lâm Duyệt ăn cay quá nên bị sặc, cô không ngừng ho sặc sụa, Tần Yên nhanh chóng đưa cho cô một cốc nước lạnh để uống.

Nếu mà cô nhớ không nhầm trong tư liệu của Hà Nguyên hình như anh có một người em trai tên là Hà Lẫm.

Lâm Duyệt vội hỏi: "Phụ huynh của ai? Ai đi cơ?"

“Anh trai của nó, hình như là mở công ty, nhà giàu lắm mà quan trọng là rất đẹp trai. Còn kết bạn Wechat với tớ nữa, nhưng mà tớ cũng tự mình biết người." Tần Yên đột nhiên nhìn qua Lâm Duyệt: "Ý? Hay là tớ giới thiệu anh ấy cho cậu nhé?"

Lâm Duyệt lại ho kịch liệt vài tiếng, cả nửa ngày mới dừng lại được, cô lau đi nước mắt vương trên khóe mắt do ăn cay quá, nói: "Tớ nghi ngờ anh của học sinh của cậu kia là sếp của tớ."

Tần Yên a lên một tiếng, không trùng hợp thế chứ?

Cậu ấy mở máy lên đưa cho Lâm Duyệt xem, khi Lâm Duyệt thấy nick wechat quen thuộc đó, hai mắt tối sầm lại.

Sau khi cô chuyển chính thức thì kết bạn wechat với Hà Nguyên. Avatar của anh là một con chuột lông vàng nằm trên bãi cỏ.

"Yên tử, cậu nói tối qua cậu post bài lên trang cá nhân anh ấy có khả năng nhìn thấy không?"

Tần Yên nhìn khuôn mặt đáng thương của Lâm Duyệt, thành thật gật đầu: "Haizz, chỉ có thể nói là đúng là có khả năng này."

Cạn lời!