Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 12: Đưa tay cho tôi

Hà Nguyên uống chút rượu, nhưng mà cũng may tài xế Vu Chiêu chờ ở bên ngoài, anh ấy không chỉ là tài xế mà còn là vệ sĩ của Hà Nguyên.

Hà Nguyên vừa lên xe thì nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Duyệt.

Lúc đó cô còn đang ngồi xổm ở ven đường chờ Chu Vân Sách gửi số điện thoại, thấy Hà Nguyên gọi điện thoại thì sửng sốt, còn tưởng là chuyện công việc, vội vàng hắng giọng rồi mới nhận điện thoại.

“Alo, Giám đốc Hà.”

Hà Nguyên bất ngờ nói: "Bây giờ cô đang ở đâu?”

Lâm Duyệt theo bản năng đáp: "Ở nhà ạ.”

Hà Nguyên nhớ tới tài liệu đầu vào của Lâm Duyệt, nói: "Tiểu khu Phong Vân trên đường Phong Vân Giang Bắc?”

“Đúng vậy. "Lâm Duyệt bất giác trả lời.

Hà Nguyên: "Vậy cô chờ tôi ở cổng tiểu khu nhà cô đi.”

Lâm Duyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Không phải là đi công tác gấp chứ?

Vậy còn hành lý của cô thì sao?

Lâm Duyệt vội vàng kéo hành lý đi đến cổng tiểu khu, cũng may Hà Nguyên còn cách khá xa chỗ này, Lâm Duyệt không cách nào khác, đành phải đặt hành lý ở chỗ bảo vệ trước.

Một mình cô đứng ở ven đường chờ Hà Nguyên.

Nhưng khoảng cách thật sự quá xa, sau bốn mươi phút Hà Nguyên còn chưa tới, dù vậy Lâm Duyệt cũng không dám oán trách gì..

Hà Nguyên thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, vừa ra lệnh cho Vu Chiêu lái xe nhanh lên.

Cuối cùng trực tiếp đi đường cao tốc, cuối cùng không quá hai mươi phút sau, chiếc xe xa hoa của Hà Nguyên dừng ở trước mặt Lâm Duyệt.

Không đợi Lâm Duyệt đi đến mở cửa xe cho anh, Hà Nguyên đã tự mình xuống xe.

“Hành lý của cô/anh đâu?”

Hai người đồng thời hỏi.

Lâm Duyệt ngẩn ra, "Hành lý gì cơ?”

Hà Nguyên: "Vừa rồi lúc cô gọi điện thoại, tôi ở ngay bên cạnh đó, đêm nay mấy người bạn tụ tập uống rượu, trợ lý Chu uống rượu, tôi đúng lúc có mang theo tài xế, cho nên mới tới đây”

Rồi sao nữa?

Vẻ mặt Lâm Duyệt mơ hồ.

“Trước tiên theo tôi trở về, vấn đề chỗ ở tôi giúp cô giải quyết.”

“A? "Lâm Duyệt theo bản năng lui về phía sau nửa bước," Không, không cần đâu, tôi tự đi tìm khách sạn là được.”

Hà Nguyên nhíu mày, "Thư ký Lâm, trong vòng ba ngày, tôi giúp cô giải quyết vấn đề chỗ ở, bây giờ theo tôi trở về trước, nếu cô cứ ở khách sạn cho đến khi tìm được nhà, cho dù cô dùng hết tiền lương tháng sau sợ là cũng không đủ đâu.”

Nói đến tiền lương, coi như nói đến tử huyệt của Lâm Duyệt.

Nhưng ở nhà của cấp trên, Lâm Duyệt vẫn có chút hơi ngại ngùng.

“Cô đừng lo lắng, nếu cô có thấy không thoải mái, hai ngày nữa tôi sẽ về chỗ cha mẹ của tôi trước rồi tính sau.”

Cô nào dám đuổi cấp trên đi chứ?

"Tôi không lo lắng, tôi chỉ là, thôi được rồi, nhưng Giám đốc Hà, tôi có thể ở phòng dành cho người làm hay không?"

Hà Nguyên khẽ thở dài, nói: "Có thể, trong nhà vừa vặn có ba gian phòng dành cho người làm.”

Lúc này Lâm Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Hà Nguyên: "Hành lý của cô đâu?”

Lâm Duyệt chỉ chỉ phía sau, "Chỗ bảo vệ.”

Hà Nguyên ra hiệu cho Vu Chiêu đi lấy hành lý, còn anh giúp Lâm Duyệt mở cửa xe.

Lâm Duyệt không biết có phải đói đến choáng váng đầu óc hay không, cửa xe vừa mở, cô theo bản năng bước lên, sau khi vào mới phát hiện, cô không chỉ để cấp trên mở cửa cho cô, còn ngồi ở hàng ghế sau.

Trời ơi, bây giờ xuống xe còn kịp không vậy trời?

Hà Nguyên cũng ngồi vào, Lâm Duyệt giờ như ngồi trên đống lửa.

Vu Chiêu cất hành lý xong, chậm rãi khởi động xe.

Lâm Duyệt đang lo lắng muốn tìm đề tài gì đó để nói làm dịu bớt bầu không khí xấu hổ trong xe, nhưng Hà Nguyên đã tranh cô nói trước.

“Thư ký Lâm, cô muốn lấy số điện thoại của phó tổng Vệ là muốn hỏi chuyện nhà ở của nhân viên công ty sao?”

Lâm Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hà Nguyên: "Đúng.”

"Cô là thư ký của tôi, thời gian đi làm không thể so sánh với nhân viên bình thường, mọi thứ phải đi theo tiến độ của tôi, tôi e rằng khi ở cùng người khác thì sẽ không tiện lắm."

Lâm Duyệt gật đầu, chính bàn thân cô cũng nghĩ như vậy.

"Nhưng phòng đơn của công ty không phải đều là dành cho nhân viên được chỉ định và nhân viên quản lý cấp A trở lên mới có thể ở sao?"

Hà Nguyên cười khẽ: "Đúng là như vậy không sai, nhưng cô không ở trong danh sách này, cô chắc là hiểu điều này, tất cả công việc của cô chỉ phục vụ cho tôi, đây coi như là vị trí tính đặc thù đi, một căn hộ một phòng ngủ thì cũng có thể cấp cho cô được, nhưng phỏng không lớn lắm, khoảng năm sáu mươi mét vuông thôi."

“Vậy là được rồi. "Lâm Duyệt nói: " Yêu cầu của tôi không cao.”

Hà Nguyên ừ một tiếng: "Bởi vì là sản nghiệp do công ty phát triển, cho nên đối với người của Hằng Tinh mà nói, tiền thuê sẽ thấp hơn, nhưng hẳn là so với phòng cô thuê lúc trước đắt hơn một chút, cơ mà cũng không vượt quá ba ngàn."

“Được, ngày mai tôi bảo Vệ Giai làm thủ tục cho cô.”.

“Cảm ơn Giám đốc Hà.”

Hà Nguyên khẽ đáp một tiếng.

Sau khi đến nhà Hà Nguyên, Vu Chiêu giúp cô xách hành lý lên lầu.

Hà Nguyên nói với dì Tiền: "Dì dẫn cô ấy đến phòng người làm còn lại trước đi.”

Dì Tiền nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không hỏi gì, chỉ là nghi hoặc nhìn Hà Nguyên: "Tiên sinh, phòng người làm sao?"

Hà Nguyên bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, cô ấy không ở phòng khách.”

Lúc này dì Tiền cũng hiểu ra, trong nháy mắt hảo cảm đối với thư ký Lâm lại tăng lên không ít.

Dì ấy vừa định đưa Lâm Duyệt vào phòng, ánh mắt lại chú ý đến vết trầy trên cánh tay của Lâm Duyệt.

“Ai da, cô làm sao vậy? Chảy máu cả rồi này."

Hà Nguyên nghe vậy dừng bước, xoay người túm lấy cánh tay Lâm Duyệt, tay hơi xoay một cái, mi tâm nhất thời nhíu lại: "Sao cô không nói sớm?”

“Không sao, vết thương này nhìn dọa người, nhưng qua hai ngày nữa là khỏi thôi”.

Dì Tiền: "Ai da đứa nhỏ này, dù vết thương gì đi chăng nữa cũng không thể coi thường nó”.

Hà Nguyên không buông tay ra, nhưng thấy vết thương của Lâm Duyệt quả thật không quá nghiêm trọng, quay sang nói với dì Tiền: "Phiền dì đi lấy hòm thuốc ra đây để cháu giúp cô ấy rửa sạch vết thương trước.”

Hà Nguyên đưa người vào phòng tắm, vặn vòi nước ở mức nhỏ nhất, sau đó nhẹ nhàng rửa vết thương cho cô.

Lúc hai người trở lại phòng khách, dì Tiền đã chờ ở đó.

Hà Nguyên ý bảo Lâm Duyệt ngồi trên sô pha, quay lại nói với dì Tiền: "Dì đi nấu cho cô ấy một bát mì đi.”

Lâm Duyệt có chút ngượng ngùng, nhưng lại không từ chối được, cô sắp chết đói đến nơi rồi.

Cùng lúc đó, nội tâm lại tràn đầy sự ấm áp.

“Đưa tay cho tôi. "Hà Nguyên dịu dàng nói.

Không biết có phải âm thanh của anh quá mức dịu dàng hay không, Lâm Duyệt như bị ma xui quỷ khiến bỏ tay mình vào lòng bàn tay ấm áp to lớn của anh, chỉ một khắc khi làn da chạm nhau kia, hai người đều hơi giật mình.

“Có thể sẽ hơi đau, cô cố nhịn một chút, tôi sát khuẩn vết thương cho cô trước”.

Khoảnh khắc khi dung dịch oxy già tiếp xúc với vết thương trên da, cơ thể của Lâm Duyệt run lên, nhưng cô cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đau đớn cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Hà Nguyên thổi thổi vào vết thương của cô, sau đó nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc.

“Được rồi, trước khi tắm, cô nhờ dì Tiền băng bó vết thương cho cô đi dùng loại không thấm nước ấy”.

Lâm Duyệt gật đầu: "Cảm ơn Giám đốc Hà.”

“Ừ, cô đi ăn cơm trước đi, tôi đến thư phòng còn có chút việc, ăn cơm xong rồi thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Duyệt nhìn bóng lưng Hà Nguyên đứng dậy rời đi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó có thể nói rõ được.