Nhưng đi được mấy bước, cô lại dừng lại, nói tiếp: “Nếu chúng ta có cuộc sống mới, thì đừng nghĩ đến việc phi nước đại trên chiến trường hay lập công nữa. chúng ta chỉ cần ăn ngon, uống ngon và sống lười biếng qua ngày là được. Nếu tao trở nên giàu có, tao nhất định sẽ lập tức cứu mày ra, nuôi dưỡng mày thật tốt, sống thoải mái an nhàn như ngựa lười chờ chết.
Xích Nhạn ngừng ăn cỏ, ngẩng đầu lên và tò mò nhìn cô.
...Có vẻ như nó bị cám dỗ rồi.
Quả nhiên đây chính là Xích Nhạn của cô!
Lúc này, cửa chuồng ngựa đã bị đẩy ra, Diệp Thiên Hủy vội vàng tiến về phía trước, nhanh chóng né tránh, chạy tới một góc.
Tuy rằng cô đang mặc quần áo của người khác nhưng hiển nhiên cô không thể chạm mặt người khác được, nếu không… Khi người khác vừa hỏi, giọng điệu của cô sẽ bị lộ.
Suy cho cùng, loại chuồng ngựa này liên quan đến vấn đề an ninh và bí mật kinh doanh, tuyệt đối không thể để những người ngoài không phải thành viên như cô tùy tiện vào, một khi bị bắt, sẽ bị cảnh sát nơi này đưa thẳng đi mà không cần lý do gì, có khi còn phải ngồi tù nữa ấy chứ!
Một lúc sau, có một nhóm người đi tới, hình như là nhân viên ở đây đang thảo luận về cuộc thi đua ngựa tiếp theo, có vài con ngựa sắp tham gia, cần phải chuẩn bị trước cho những con ngựa đó.
Sau khi những người đó mang theo hết ngựa đi thi đấu, nơi này rốt cuộc trở nên yên tĩnh, thấy mọi việc đều an toàn, Diệp Thiên Hủy đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
Xem ra thỉnh thoảng có người tới đây, như vậy cũng không an toàn cho lắm. Lúc này cô không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng đi quan sát tiếp và ghi chú lại nếu gặp được một con ngựa nào tốt..
Chỉ tiếc không có con ngựa nào mà cô thấy ưng ý hết, miễn cưỡng được vài con tạm ổn.
Sau khi quan sát kỹ, cuối cùng cô cũng ghi nhớ được số hiệu và tên của hơn chục con ngựa, sau đó mới lặng lẽ lẻn ra khỏi chuồng.
Sau khi ra khỏi chuồng ngựa, cô quan sát địa hình và nghiên cứu cách thoát ra.
Lúc này Diệp Thiên Hủy nhìn thấy phía Nam hòn non bộ phía sau hình như có một chuồng ngựa riêng biệt, không lớn lắm. Nhưng chuồng ngựa hiển nhiên là mới xây, cao hơn chuồng ngựa ở đây, mái nhà kiểu đầu hồi thiết kế nhìn rất đẹp mắt, hình như cũng dùng kính phát sáng màu xám?
Cô nhìn nó, tò mò vì sao lại đơn độc nuôi như vậy, chẳng lẽ đây là một con ngựa tốt nào sao?
Vốn dĩ cô nên rời đi mới phải, song lại không kìm được sự tò mò nên lặng lẽ đi đến chuồng ngựa đằng kia, nhón chân nhìn vào qua cửa sổ.
Đây là chuồng ngựa được làm bằng gỗ thông nguyên chất, một dãy cửa sổ mái bằng kính màu trắng sữa dài chạy dọc theo sườn chuồng, ánh nắng từ cửa sổ trần bằng kính chiếu xuống, xuyên qua các giàn gỗ, chiếu lên những bức tường gỗ thông và… Trên một người đàn ông.
Người nọ có thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi màu xám nhạt và quần jean, hơi cúi đầu đang tập trung đút thức ăn cho ngựa.
Bởi vì người đàn ông cúi đầu xuống nên Diệp Thiên Hủy không nhìn rõ mặt anh, nhưng không biết vì sao, cô lại có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Cảm giác quen thuộc này ban đầu rất khó nhận thấy, song nhanh chóng lan rộng, bao trùm mọi bộ phận trên cơ thể cô.
Lúc này, người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên.
Vì vậy, trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, khuôn mặt của người đàn ông hiện ra đầy đủ và rõ ràng trước mặt Diệp Thiên Hủy.
Tuấn lãng cao quý, quen đến mức không thể quen hơn.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thiên Hủy buông lỏng tay, ngã xuống đất.
Chuồng ngựa rất cao, Diệp Thiên Hủy ngã trên cỏ.
Cô nhớ lại đôi mắt vừa nhìn thấy khi nãy, một đôi mắt quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Giờ phút này, triều đại biến hóa, thời gian biến hóa, không gian đều biến mất vào lúc này.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Hoàng thượng đang ở đây, y đã thấy được cô.
Điều này ngay lập tức đưa cô trở lại khoảnh khắc bị mắc kẹt ở Mân Châu, nơi cô vật lộn khốn khổ trong vài tháng, rồi khi cô gieo mình ở núi Phượng Hoàng, tan xương nát thịt vì muốn lưu lại thanh danh trong sạch.
Mà lúc đó, vị đế vương kia đang làm gì ở thành Yến Kinh?
Sử sách chẳng qua chỉ là một cô gái mặc cho người ta hóa trang ăn diện, trước khi chết, người mà cô nhìn thấy đều là Địch Nhung, cô cho dù chết cũng không hề đầu hàng, nhưng mà… Ai biết được chuyện đó đây?
Giây phút này cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi cô qua đời, phải chăng những vị tướng dũng mãnh đã theo cô nhiều năm và sự trung thành của gia tộc họ Diệp qua nhiều thế hệ đã biến thành tro bụi dưới thế lực vương quyền cao ngút trời?