Lúc này cu cậu kia nghiêng đầu nhìn cô.
Hiển nhiên, nó không biết Diệp Thiên Hủy, trong mắt có chút kiêu ngạo, lười biếng, dáng vẻ rất không thèm đếm xỉa tới ai khác.
Sau đó, nó cúi đầu xuống và từ từ ăn cỏ.
Diệp Thiên Hủy ở bên cạnh nhìn nó cúi đầu gặm cỏ, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc.
Đây hẳn là Xích Nhạn, ở nơi mà không hề có triều Đại Thịnh trong lịch sử, linh hồn của Xích Nhạn đang ở đây.
Cô im lặng nhìn Xích Nhạn chuyển thế.
Đời này nó thật gầy gò, giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng chưa bao giờ lớn lên, so với những con ngựa cường tráng bên cạnh thì quá mờ nhạt, không ai có thể coi nó là một con ngựa tốt.
Nhưng Diệp Thiên Hủy nhìn rõ ràng, giống như Xích Nhạn của kiếp trước, nó có sức bùng nổ mà ngựa bình thường không thể sánh bằng, là một con ngựa danh tiếng độc nhất vô nhị.
Chỉ có điều hiện giờ nó mang dáng vẻ chưa đủ đẹp mà thôi.
Diệp Thiên Hủy đứng ở nơi đó nhìn nửa tiếng đồng hồ, mãi đến bên ngoài có động tĩnh giống như có người tới, cô mới phải chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, cô giơ tay lên, chạm vào bờm Xích Nhạn, thấp giọng thì thầm với nó: "Sao mày cứ ăn cỏ miết vậy? Mày đói bụng lắm sao?”
Nói đến đây cô giật mình.
Đến cuối cùng, khi thành Mân Châu không còn một cọng cỏ, rễ cây hay vỏ cây nữa, Xích Nhạn đương nhiên cũng phải chết đói. Kiếp trước nó đã chịu đựng quá nhiều cơn đói, nhưng cuối cùng vẫn là cống hiến cơ thể của nó ra.
Vậy là cái đói đã in sâu vào tâm hồn nó, nó còi cọc nên mới ăn cỏ hoài phải không?
Cô quay đầu lại nhìn tấm biển bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy tên nhóc con này bây giờ là Đằng Vân Vụ, ba tuổi rưỡi, chỉ là một con ngựa hạng năm.
Ngựa hạng năm thực sự là một con ngựa không tên.
Sau một hồi bổ sung, hiện tại cô đã hiểu rõ về môn đua ngựa ở Hồng Kông, cuộc đua ngựa này được chia thành nhiều loại hình thi đấu, cụ thể là thi nội bộ và thi mở rộng. Thi nội bộ bao gồm đua ngựa mới, đua có điều kiện và đua giữa các giai cấp.
Các cuộc đua giữa các hạng, mỗi con ngựa sẽ được tính điểm, những con ngựa này sẽ được chia thành năm hạng dựa trên điểm số, mỗi con ngựa chỉ được tham gia thi đấu hạng của mình. Sau sự kiện, ban giám khảo sẽ điều chỉnh điểm của ngựa dựa trên hiệu suất của mỗi con ngựa.
Chỉ những con có thành tích tốt trong cuộc thi giữa các lớp và vào được hạng nhất, hạng nhì mới có cơ hội tham gia cuộc thi mở rộng tiếp theo.
Nói cách khác, trên thực tế, những môn đua ngựa mà người dân bình thường nhìn thấy trên khán đài hay trên báo chí, tivi đều nổi bật sau các vòng thi nội bộ.Thực tế, có rất nhiều con chỉ có thể xếp hạng 3, hạng 4, hạng 5 phải rất chăm chỉ tham gia các cuộc thi giữa các lớp để có cơ hội xuất hiện.
Ngựa từ ba tuổi trở xuống tham gia đua ngựa mới, nếu có thể ghi dấu ấn trong kỳ đua ngựa mới thì đương nhiên sẽ vươn lên thành công, nếu không được thì sau ba tuổi phải tham gia thi đấu giữa các lớp mới có thể nổi bật.
Con ngựa này đã ba tuổi rưỡi, có nghĩa là nó đã không còn cơ hội trong kỳ đua ngựa mới, sau kỳ ngựa mới, nó đã tham gia cuộc thi giữa các lớp trong nửa năm nhưng thành tích vẫn ở mức tầm thường, hiện tại chỉ xếp được ở đội hạng 5.
Phải biết rằng căn cứ theo điểm số, ngựa có điểm từ 95 trở lên được xếp vào hạng nhất, 80-95 được xếp vào hạng hai, 60-80 được xếp vào hạng ba, 40-60 được xếp vào hạng ba. ngựa hạng tư, ngựa hạng năm được chia thành hạng dưới 40 điểm.
Lớp này không chỉ là thất bại mà còn rất tệ.
Nếu không thể tham gia cuộc thi mở rộng thì không thể kiếm được nhiều tiền cho chủ nhân, là con ngựa không có giá trị tiền tệ.
Nếu đúng như vậy, chủ nhân của nó đương nhiên sẽ không coi trọng nó, thậm chí có thể tùy ý cho đi, bán với giá thấp.
Tóm lại, tình hình của nó có vẻ không tốt chút nào.
Lúc này, bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng gần, Diệp Thiên Hủy biết cô phải rời đi.
Cô nhìn Đằng Vân Vụ vẫn đang cúi đầu ăn cỏ lần cuối, nhóc con ăn rất chậm và nghiêm túc, như thể đây là điều quan trọng nhất trên thế giới đối với nó vậy.
Cô thấp giọng nói: “Tao sẽ cố gắng nghĩ cách quay lại, trở lại gặp mày, cho mày ăn cỏ tốt nhất để bồi bổ.”
Cô cất bước rời đi.