Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân trên phiến đá rõ ràng, đều đặn và êm đềm, tựa như sự luân chuyển của ngày và đêm vậy.
Điều này khiến Diệp Thiên Hủy cảm thấy ngột ngạt, cô có cảm giác như bản thân sắp bị phơi bày dưới ánh nắng thiêu đốt.
Tiếng bước chân dừng lại, xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Ý thức của Diệp Thiên Hủy dần dần trở lại, cô nhìn về phía trước.
Bên cạnh chuồng ngựa bằng màu gỗ nguyên bản, trong sự lắc lư ảm đạm của những cọng cỏ đuôi mèo màu đỏ gạch, cô nhìn thấy một đôi giày thể thao, đi lên nữa là cặp đùi thẳng tắp thon dài được bao bọc trong chiếc quần jean.
Cô ngước lên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Nhưng không thể nhìn rõ.
Trong vầng hào quang của đèn nền, ngoại vi thân hình mảnh khảnh của “y” được bao phủ bởi một vầng sáng, cô mở to mắt song lại không nhìn rõ được bộ dạng của đối phương.
Diệp Thiên Hủy há miệng, muốn phát ra âm thanh, muốn tra hỏi “y”, nhưng giây phút này cô lại không thể phát ra âm thanh nào.
Đúng lúc này, người đàn ông bước từng bước về phía cô.
Anh bước đi chậm rãi, đôi giày thể thao tạo ra âm thanh xào xạc nhẹ trên cỏ dại và lá rụng.
Cô nghĩ, chắc chắn là “y” rồi.
Trên đời này không ai có thể tác động đến cô như vậy, chỉ có người đó mới có thể. Chính là người có uy quyền nhất chí cao vô thượng mà cô đã được dạy từ khi còn nhỏ.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói từ phía trên: "Cô đến giao cỏ khô sao?”
Đầu óc Diệp Thiên Hủy nhất thời cứng đờ.
Giọng nói này rõ ràng là của vị kia, nhưng “y” đang nói gì vậy?
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng cười trong trẻo vui vẻ, mang theo chút trêu chọc, chế nhạo.
Anh cười nói: “Cô sao vậy? Cỏ bên kia mềm, dễ giẫm phải không?”
Vừa nói anh vừa đưa tay về phía cô: "Lại đây nào."
Diệp Thiên Hủy nhìn bàn tay trước mặt một lúc lâu, rồi lại nhìn người đàn ông nọ.
Anh bước lại gần cô, sau đó giống như theo ma lực biến mất, vầng sáng ban đầu cũng tan biến.
Trong tiết trời mùa thu tươi tốt, cô nhìn rõ dáng vẻ của đối phương
Người nọ có xương mày cao, đường nét gương mặt tuấn lãng cao quý, cho dù là đôi lông mày sâu hay sống mũi cao đều trông vô cùng giống với vị đế vương kia, bao gồm cả nụ cười trên môi lúc này, hào hoa phong nhã, có một không hai, dường như có thể làm cho mọi thứ trên thế giới bị lu mờ.
Song lại dường như có một số khác biệt nhỏ.
Mái tóc đen dày ngắn của anh mang phong cách hiện đại, làm mất đi thần uy khó lường của vị đế vương cổ đại dưới miện quan mười hai chuỗi ngọc. Nhưng lại thêm một chút thoải mái bình thường, hơn nữa, áo sơ mi và quần jean cũng làm cho anh trông trở nên dễ gần hơn.
Một cơn gió mùa thu thổi qua, cành lá bị gió thổi bay va vào nhau phát ra tiếng xào xạc, những đốm sáng thưa thớt từ khe hở giữa cành lá và chuồng ngựa rơi xuống mặt anh, khiến con ngươi trong mắt anh như chứa đầy sự chân thành và nhân hậu.
Anh vẫn cười, mỉm cười với cô.
Diệp Thiên Hủy mím môi, bình tĩnh lại cảm xúc, thăm dò đưa tay ra.
Khi bàn tay của người đàn ông nắm lấy tay cô, cô cảm nhận được sức mạnh của hơi ấm, mang theo một chút hương vị khô ráo và êm dịu của cỏ khô.
Tay áo sơ mi màu xám nhạt của người đàn ông được xắn lên một nửa, cánh tay màu lúa mì, trông rất khỏe khoắn.
Anh nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền đứng dậy theo động tác của anh.
Sau khi đứng dậy, Diệp Thiên Hủy cảm thấy người đàn ông này thực sự rất cao.
Ở đại lục cô cũng được coi như là cao gầy rồi, khi đến Hồng Kông cô vô cùng tự tin về ưu thế chiều cao của mình, song trước mặt người đàn ông này, cô chỉ có thể nhìn tới vị trí đôi môi của anh.
Cô lại mím đôi môi hơi khô khốc, ngập ngừng nói: "Anh là ai?"
Người đàn ông vẫn nở nụ cười thân thiện trên môi, mỉm cười nhìn cô nói: “Có vẻ như tôi đã nhầm. Văn phòng cung ứng của trường đua ngựa vừa gọi cho tôi, bọn họ nói sẽ gửi một ít cỏ rơm tươi qua đây. Khi nãy tôi nghe thấy có tiếng động, nên nhầm tưởng rằng cô đến để giao cỏ khô."
Diệp Thiên Hủy: "Ồ... "
Cô nhìn chuồng ngựa, rồi nhìn trang phục của người đàn ông trước mặt, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám rất giản dị, dáng vẻ không quá chú trọng, trên quần jean còn có vết trắng.