Liễu Tiên Bạch

Chương 2: Châm lửa

Đêm đầu tháng bảy, mặc dù trong xe không nhiều người lắm, nhưng vẫn oi bức khó chịu, Lâm Văn Nghệ toát mồ hôi lạnh cả người, cảm giác vải vóc quần áo dán sau lưng rất không thoải mái, vì vậy cầm lấy túi xách đi tới chỗ nối tiếp hai toa tàu.

Muốn đi hóng gió một chút, thuận tiện hút điếu thuốc thư giãn...

Chỗ nối tiếp toa tàu không có ai, gió đêm xuyên qua khe hở, quét tới chiếc áo phông cùng sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô, thật mát mẻ dễ chịu...

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, dựa lưng vào tấm sắt cũ kỹ, mở gói thuốc và lấy bật lửa, rút một điếu rồi ngậm chặt và cúi đầu châm lửa.

Cũng không biết có phải bởi vì có gió hay không, bật mấy lần lửa cũng không lên, vì vậy cô xoay người, dùng sau lưng ngăn trở khe hở ở chỗ nối tiếp, treo túi xách ở khuỷu tay, giơ tay lên che chắn tiếp tục châm thuốc.

"Cạch—— cạch cạch cạch cạch —— "

Lâm Văn Nghệ ấn xuống vài lần, vẫn cứ bật không lên, không biết có phải là hết ga rồi hay không, cô có chút bực bội vừa định lắc chiếc bật lửa một cái, một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên, một đốm lửa màu cam ánh vào tầm mắt cô.

Cô sửng sốt trong giây lát, ngẩng đầu, chỉ thấy một người người đàn ông đã đứng cách trước mặt mình hai bước không biết từ lúc nào, cô thế mà không phát hiện được.

Hơn nữa đối phương... Rất đẹp trai...

"Không châm sao?" Người đàn ông cất tiếng, thanh âm khá là thấp.

Lâm Văn Nghệ phục hồi lại tinh thần, vội vàng ghé vào ngọn lửa trên chiếc bật lửa kia, sau khi đốt cháy điếu thuốc thì ngẩng đầu, nghiêng mặt thở ra làn khói.

"Cảm ơn."

Người đàn ông hơi nhoẻn miệng, không lên tiếng, thả tay xuống đi về phía trước hai bước đến đối diện Lâm Văn Nghệ, dựa vào tấm sắt cũ kỹ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tỏ ra vô cùng...yên tĩnh?

Nói là yên tĩnh hình như cũng không đúng, cảm giác là có chút hờ hững lại có chút lạnh lùng...

Lâm Văn Nghệ thấy đối phương không có ý định hút thuốc, cũng không có ý định rời đi, cứ đứng đối diện cô như vậy, nghĩ đến bộ dạng vừa giúp mình châm lửa của hắn, chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Bắt chuyện còn giả vờ cao ngạo, cũng thú vị đấy chứ...

Ánh mắt cô dao động trên thân người đàn ông, chợt phát hiện người đàn ông này có chút kỳ lạ, thời tiết giữa hè lại mặc cái loại áo sơmi dài tay màu xám đen những năm tám mươi bảy mươi này, có vể rất cứng, trước ngực còn có hai cái túi.

Loại quần áo bằng sợi tổng hợp này thực sự rất dày, trước kia cha cô cũng có hai chiếc, khi còn bé có thể thường xuyên thấy cha mặc vào mùa thu và mùa đông, quần cũng là cái loại quần Tây cũ kỹ này, cùng là sợi tổng hợp, cũng rất quê mùa.

Nhưng mà hắn cao ráo, vừa đẹp trai lại trắng trẻo, mặc lên người cũng không cảm thấy vẻ quê mùa, trái lại rất hợp với vẻ ngoài lạnh nhạt lánh đời của hắn, trông rất có cảm giác niên đại, hơn nữa quần áo kia thế mà không có một chút nếp nhăn, giống như là...tiểu thịt tươi đang quay phim niên đại vậy? !

Ngọn đèn nhỏ trên đầu Lâm Văn Nghệ bỗng "Keng..." một tiếng sáng lên, nhớ tới thời gian trước có một bộ phim niên đại quay chụp ở gần nhà bà ngoại cô, hơn nữa đạo diễn còn rất thông minh, trái tim cô không khỏi nảy lên.

"Cuộc gặp gỡ lãng mạn trên tàu hỏa sắp quật khởi tiểu thịt tươi " Chút tin tức cỏn con này đã đủ cho cô lấy ra chém gió mấy năm rồi, cô gái con nhà giàu mà Thẩm Hạng Kiệt tìm được thì tính là cái gì? Hoàn toàn không thể so sánh với!

Nghĩ vậy, Lâm Văn Nghệ nhấp nhẹ môi dưới rồi mở lời.

"Quay phim à?"

Người đàn ông vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ bèn quay đầu nhìn về phía Lâm Văn Nghệ, đáy mắt là ngờ vực.

"Tôi nói, anh đang quay phim sao?" Lâm Văn Nghệ hất hất cằm về phía người đàn ông.

Người đàn ông cúi đầu tựa như hiểu ý, nhìn xuống quần áo mình mặc, lông mày cau lại, ngẩng đầu, "Nhìn tôi giống vậy sao?"

Câu hỏi lại này của hắn tựa như cam chịu, ít nhất là Lâm Văn Nghệ nghe thấy vậy.

Cô cười, "Bằng không thì sao? Hiện tại đâu còn có người mặc loại quần áo này."

Liễu Tiên Bạch nhìn khóe môi hơi gấp của cô, rủ mắt như có điều suy nghĩ.

Rõ ràng trước đó không lâu lúc hắn xuống núi tìm bà ngoại cô, nhìn thấy bên ngoài trấn không ít người mặc kiểu này, hơn nữa quần áo kiểu này rất được yêu thích.

Đặc biệt có một thiếu niên trong số đó, quả thực được nhiều người ngưỡng mộ, vì vậy hắn mới cố ý mặc thành bộ dáng của cậu ta, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm cái gì?