Liễu Tiên Bạch

Chương 3: Cậu

Lâm Văn Nghệ đợi hai giây, thấy đối phương chỉ rũ mắt lại không nói lời nào, lúng túng ho một tiếng.

"Khục... Vậy, tổ quay phim các anh lấy cảnh ở chỗ nào của trấn Hắc Thạch?"

Tổ quay phim? Lấy cảnh?

Liễu Tiên Bạch lại nghĩ tới những người kia, ngước mắt, nhìn về phía Lâm Văn Nghệ, "Bên cạnh Ngự Long Miếu của trấn Hắc Thạch."

"Ồ——" Lâm Văn Nghệ nhẹ gật đầu, lập tức cười lại hỏi: "Vậy bây giờ anh đang tới đó sao?"

Dưới con mắt của Lâm Văn Nghệ, giờ này rồi còn ngồi tàu hỏa, hẳn là đang tới chỗ quay phim.

Liễu Tiên Bạch biết rõ cô đã hiểu lầm, nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, nói dối là nói dối, hắn không muốn nói dối.

"Cô thì sao?" Hắn lại không trả lời cô, mà là cố ý nói sang chuyện khác.

"Tôi cũng đi tới trấn Hắc Thạch, nhưng mà giờ này rồi, rất ít xe đi trên thị trấn, anh có đồng nghiệp tới đón không?"

Liễu Tiên Bạch nhẹ lắc đầu.

Lâm Văn Nghệ thấy thế lập tức nhiệt tình đề nghị, "Cậu tôi tới đón tôi, chắc không có biện pháp đưa anh tới Ngự Miếu, nhưng có thể cho ngươi đi nhờ xe đến trấn trên, chỗ đó tìm xe sẽ thuận tiện hơn chút."

Vài câu nhìn như thân thiện này của cô, là lôi kéo làm quen, cũng ám chỉ đối phương, nhà cô ở chỗ này, rất quen thuộc nơi đây, hơn nữa còn có người đến đón, nếu như đối phương không có suy nghĩ xấu, như vậy sẽ cảm thấy con người cô thật tốt, nếu có ý định làm loạn gì trong đầu, cũng sẽ băn khoăn

Đừng nhìn dáng dấp Lâm Văn Nghệ thanh tú, nhã nhặn, nhưng ngoại hình chỉ phù hợp với tên của cô, trên thực tế, tính cách của cô từ khi còn nhỏ đã giống con trai.

Không chỉ có tùy tiện, còn thích kết bạn kết bè, mặc dù mới chỉ là sinh viên năm ba, nhưng cô thực sự không phải cái loại hoa nhỏ nuôi trong nhà ấm, năng lực xã giao luôn rất mạnh, nhưng lại có một khuyết điểm, sĩ diện.

Cô vẫn còn rất cay cú chuyện bị Thẩm Hạng Kiệt lừa tình, lại còn bày mưu tính kế cô, không phải là bởi vì yêu nhiều mới để ý nhiều, mà là cô cảm giác thật mất mặt, vì vậy lúc này cô nhiệt tình như vậy là vì có cậu nhỏ của cô...

May mắn luôn đính kèm với trai đẹp, cho dù không có gì phát triển, thì lần này tới thăm bà ngoại cũng có mấy chủ đề để trò chuyện, có thể chạy tới tổ quay phim của bọn họ quan sát, còn có thể chụp ké mấy bức ảnh, như vậy lúc trở về chém gió thì cũng có không ít "Chứng cứ", không phải sao?

Hơn nữa thêm bạn thêm quan hệ, đối phương lại còn trong tổ quay phim của đạo diễn lớn, còn đẹp trai như vậy, tuy rằng lạ mắt hẳn là mới vào nghề, nhưng cảm giác hắn sẽ có tiềm lực.

Lâm Văn Nghệ còn đang tưởng bở, kết quả cô vừa nói xong, trai đẹp đối diện lại nhẹ lắc đầu.

"Xin nhận lòng tốt của cô, cám ơn."

Nụ cười thân thiện của Lâm Văn Nghệ trong nháy mắt cứng đờ bên môi, sau khi dừng một giây mới chớp chớp mắt gật đầu, "À... Đừng khách sáo."

Xem ra vừa rồi người ta thực sự là đến hóng gió thuận tay cho cô mượn châm lửa, mà không phải muốn tiếp cận...

Lúc này Liễu Tiên Bạch đã không muốn ở lâu, bởi vì hình như đối phương không hài lòng lắm với quần áo của hắn.

Hơn nữa quá lâu chưa xuống núi, cũng quá lâu không hỏi chuyện đời, trong lúc nói chuyện vài câu đơn giản với cô hắn đã cảm giác ra, hắn và thế giới bấy giờ đã tách rời, đó cũng không phải chuyện tốt, giống cái trước giờ sẽ không thích mấy kẻ yếu ngu ngơ không hiểu gì.

"Lát nữa là đến ga rồi, tôi về chỗ ngồi trước." Hắn tạm biệt, loại thời điểm này nói nhiều thì sai nhiều.

Lần này đổi lại là Lâm Văn Nghệ không lên tiếng nữa, chỉ nở một nụ cười khách sáo, dù sao mới bị từ chối, cô có chút lúng túng...

Liễu Tiên Bạch không nói gì, quay người đi về phía trước hai bước, đi vào toa số tám.

Lâm Văn Nghệ nhìn bóng lưng người đàn ông chắp một tay ra sau, lưng eo thẳng tắp cất bước thư thả, hé miệng hà ra một ngụm khói.

Diện mạo không tệ, đi đứng cũng không tồi... Nhưng mà cảm giác có chút không hiểu mấy về đạo lí đối nhân xử thế.

Nào có kiểu từ chối người ta như vậy chứ? Kiểu như hắn sao có thể lăn lộn được trong giới của mình chứ?

Lâm Văn Nghệ dời mắt đi hơi chút tiếc hận, giơ điếu thuốc trong tay lên hút một hơi, sau đó dừng lại một giây, không khỏi nghiêng người về phía trước nhìn về phía toa xe số 8.

Không ngờ chỉ bằng thời gian cô hút một hơi thuốc, đối phương lại biến mất tăm... Chẳng lẽ là vừa vặn đi đến chỗ ngồi xuống rồi?