Liễu Tiên Bạch

Chương 1: Mơ thấy rắn

Lâm Văn Nghệ phát hiện mình lại ở trong cái hang động hun hút, tối tăm và lờ mờ đó, hơn nữa cả người cô trần trụi, một con rắn lớn màu đen cuộn mình dưới người cô, chậm rãi ngọ nguậy quấn lấy thân thể cô.

Cái loại xúc cảm nhờ nhợ lạnh buốt này chầm chậm dâng lên từ bắp chân cô, chân thật đến mức không hề giống mơ một chút nào.

Nhưng cô biết rõ, mình lại mơ thấy ác mộng rồi, thậm chí cô còn có thể nghe rõ được tiếng ồn ào cùng với tiếng trẻ con khóc rống chung quanh, bởi vì giờ phút này cô đang ở trên tàu hỏa...

Trên con tàu màu xanh lá cây trong đêm, Lâm Văn Nghệ ngồi ở khoang số chín, vị trí gần cửa sổ, đầu hơi nghiêng nghiêng, từ từ nhắm hai mắt nhíu lông mày, thoạt nhìn là ngủ rồi, nhưng ngủ cũng không hề yên ổn.

Phía đối diện cô, là một đôi vợ chồng trông khoảng mới hơn hai mươi tuổi, bế theo một bé gái tầm hơn một tuổi.

Cũng không biết có phải là ở trên tàu lâu quá chịu không nổi hay không, bé gái vừa tỉnh ngủ đã rầm rì, cặp vợ chồng nhỏ chỉ sợ quấy rầy đến Lâm Văn Nghệ phía đối diện, đang nhẹ giọng dỗ dành con mình.

Bọn họ nói cái gì, Lâm Văn Nghệ đều có thể nghe được, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, dùng hết thảy sức lực cũng chỉ có thể làm cho ngón út của bàn tay phải đang đặt trên đùi hơi rung rung, đến một âm tiết cũng không thể phát ra...

Trong giấc mơ, con rắn lớn màu đen đã quấn đến eo cô, cái đầu rắn còn lớn hơn đầu cô cách khuôn mặt cô không đến một cánh tay, miệng rắn hình tam giác chậm rãi hé mở, phun ra cái lưỡi rắn đỏ tươi.

Trái tim Lâm Văn Nghệ như vọt tới cổ họng, cô biết rõ lúc này nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được quay đầu vì sợ, nếu không cô sẽ thấy đồ vật đáng sợ hơn, giấc mộng tương tự như này cô cũng không phải lần đầu tiên mơ thấy.

Nhưng cô căn bản không khống chế nổi bản thân trong mộng, giống như lần mơ trước đó, cô vội vàng quay đầu muốn tránh, ánh mắt cứ vậy mà rơi vào trên thân rắn phủ kín vảy đen đang quấn lấy eo cô.

Sau đó thân thể cùng ánh mắt cô đều không thể dời đi nữa, trơ mắt nhìn cơ thể con rắn vặn vẹo xoay tròn, để lộ một cái bụng rắn xám đen tương đối nhạt màu.

Vảy bụng từ từ mở ra, hai cây thịt màu da chậm rãi thò ra bên ngoài, từ kích thước chừng bằng ngón cái, dần dần to lên, càng ngày càng thô, càng ngày càng dài, một tấc trên đỉnh mọc đầy gai thịt, thoạt nhìn dữ tợn khủng bố...

Trong hiện thực Lâm Văn Nghệ chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ở trong mộng, như có một thanh âm đang nói cho cô biết, cái này là bộ phận giao phối của rắn đực...

Cô vừa bất lực vừa sợ hãi, nhìn chằm chằm hai cái dươиɠ ѵậŧ mọc ra gai ngược, cái trước cái sau đẩy hai chân cô ra, chạm vào nơi bí ẩn nhất trên thân thể cô, một tiếng khóc hô bén nhọn của trẻ con rốt cuộc làm cho cô khẽ giật mình, mở trừng mắt, vùng ra khỏi cơn ác mộng...

Cô nhẹ hít vào thở dốc, đập vào mắt là bé gái đang chôn đầu ở trong ngực mẹ mình, khóc lóc đáng thương, còn có vẻ hơi sợ sệt.

Đôi vợ chồng nhỏ thấy Lâm Văn Nghệ đã bị đánh thức, có chút thẹn thùng, người phụ nữ cười với cô vẻ lúng túng lại áy náy.

"Xấu hổ quá, bình thường con bé rất ngoan, cũng không hiểu sao hôm nay ngủ dậy lại nhõng nhẽo như vậy."

Lâm Văn Nghệ vội vàng nhoẻn miệng nở một nụ cười hơi có vẻ suy yếu với hai người, "Không sao."

Kỳ thật cô cảm kích còn không kịp ấy chứ, nếu như không phải bé gái khóc rống, cô cũng không có cách nào vùng thoát khỏi cơn ác mộng... Cả tháng này cũng không biết như thế nào, xui xẻo hết chuyện này đến chuyện khác.

Đầu tiên là bị gã đàn ông cặn bã Thẩm Hạng Kiệt lừa tình, vì lấy lòng cô gái nhà giàu trẻ tuổi, thậm chí hắn còn giăng bẫy khiến cô xấu hổ.

Cô còn chưa nuốt xong cục tức này, lại không hiểu sao suốt ngày mơ thấy ác mộng, đều là cùng một giấc mơ, cùng một con rắn, muốn cô làm cùng một chuyện.

Cô cũng không cảm thấy đó là mộng xuân, dù sao ngoại trừ cảm giác khủng bố ra, cô hoàn toàn không thấy xuân ở đâu ra, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải là mình đã dây phải thứ gì rồi hay không.

Cô cực tin vào cái lý do này, bởi vì năm chín tuổi đó cô đã tự mình trải nghiệm một sự kiện rất tà môn, bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa đã ngỏm rồi, cũng bởi vì chuyện kia, trước kia nghỉ hè hàng năm cô đều tới chơi nhà bà ngoài, sau đó thì không còn đi nữa.

Ngay vào buổi sáng hôm nay, cô còn đang suy nghĩ, mợ cả có chút hiểu biết với những chuyện này, vừa vặn được nghỉ, nếu không đi thăm bà ngoại thuận tiện hỏi mợ cả một chút, không nghĩ tới lại nhận được điện thoại của cậu cả, nói là gần đây thân thể bà ngoại không tốt lắm, bảo cô có rảnh thì về thăm.

Cha mẹ cô còn đang đi vận chuyển hàng hóa đường dài không thể đi được, mà cô vừa vặn được nghỉ hè, đương nhiên sẽ lập tức thu dọn đồ đạc lên đường.

Hiển nhiên quyết định của cô rất chính xác, ở trên tàu hỏa còn đầy hơi người này mà cô chợp mắt một lúc cũng có thể mơ thấy ác mộng, hơn nữa xúc cảm trong mộng cũng càng ngày càng chân thật, cô cũng không dám nghĩ còn tiếp tục nữa mọi chuyện sẽ như thế nào...