Nhìn một lúc như vậy, Tịch Yểu liền tìm được một sức lao động như vậy cho gia đình, huynh muội Chu gia vẫn còn hơi mờ mịt.
Chu Nhung nhanh chóng nhận thức, hắn biết Tịch Yểu rất thông minh.
Nhưng Chu Ý không thể, đầu óc nàng ta có chút lộn xộn.
Bởi vì nàng ta phát hiện tứ tẩu có chút lợi hại, vậy thì, những gì nàng nói lúc trước, chẳng phải là sự thật sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang tốt của nàng ta lại biến mất.
Cũng không phải là người lề mề, Chu Tùng lập tức quyết định bắt đầu đào, Chu Nhung thấy vậy, không còn cách nào, cũng cùng đi theo...
Hắm cảm thấy được chính hắn là người đọc sách, e là đồ giả.
Những việc trước kia rất ít khi làm, hiện tại đều phải làm.
Mà hết thảy những thứ này đều là do Tịch Yểu.
Dưới ánh sáng ban ngày, Chu Tùng lại chăm chỉ làm việc, tốc độ này rất nhanh, lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng.
"Đào thêm một chút ở đây, nhất định phải sâu" Tịch Yểu cẩn thận dặn dò, hai người trong hố lần lượt làm theo.
Nhưng dù bọn họ có cố gắng thế nào, cũng không hoàn thành được.
Bởi vì dùng sức quá mức, buổi tối lúc Chu Nhung ăn cơm mà đũa cũng cầm không xong, bị Trần thị nghiêm khắc mắng cho một trận.
Bàn tay của người đọc sách này cũng dám làm xằng bậy, dù sao Chu Nhung cũng không trả lời lại.
Tịch Yểu có chút chột dạ, cảm thấy mình là có ý tốt làm chuyện xấu.
Cũng không biết giữa nàng và Chu Nhung, là ai đang hố ai.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, Tịch Yểu sớm đã nằm bên trong.
Nàng nghĩ buổi tối sẽ vẫn như bình thường, chỉ cần trực tiếp đi ngủ thôi.
Nhưng sau khi Chu Nhung nằm xuống, vẫn không ngừng nhúc nhích tới lui, phát ra rất nhiều tiếng động, khiến nàng nhịn không được nhức đầu: "Huynh đang làm gì vậy?"
Nhích tới nhích lui, khiến nàng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Tay ta đau." Hắn vô tội nói.
Trong bóng tối Tịch Yểu nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng nàng vẫn nhìn ra rất nghiêm túc...
"Có thuốc gì không, huynh đi xoa chút đi", nàng ân cần đề nghị.
"Không có, mọi người trong nhà đã có thói quen, còn ta thì mới bắt đầu làm việc", Chu Nhung cô đơn giải thích.
"Vậy huynh chịu đựng đi, quen rồi thì tốt lên!"
Tịch Yểu trong bóng đêm không biết, nàng không thể nhìn rõ Chu Nhung, nhưng Chu Nhung có thể nhìn thấy nàng.
Nhìn thấy nàng dùng âm thanh dịu dàng nhất nói lời nói vô tình, hắn tựa hồ thiếu chút nữa là nở nụ cười.
Bàn tay thật sự đau, chủ yếu là do dùng lực quá mức, nhưng không đến mức quá đau.
Nhưng Tịch Yểu như vậy, khiến hắn hứng trí nhịn không được muốn trêu chọc nàng...
"Nương ta nói, cánh tay này bị thương về sau sẽ ảnh hưởng đến việc cầm bút!"
Tịch Yểu có chút bối rối: "Còn có cách nói như vậy sao?"
Tại sao nàng không nghe nói đến.
Đau nhức cơ bắp này, không phải quen rồi thì tốt sao, tại sao lại ảnh hưởng đến việc cầm bút?
Nghĩ đến cái gì, nàng vươn tay trực tiếp sờ sờ cánh tay Chu Nhung, động tác này quá nhanh, Chu Nhung không phòng bị, trực tiếp bị nàng chạm vào.
Xúc cảm lạ lẫm, ấm áp nóng bỏng, nhưng lại khiến nhịp tim người ta tăng tốc.
"Không có bị thương, làm sao không thể cầm được bút?" Nàng không cảm thấy không ổn, càng không có quan tâm đến cái gì kiều diễm, mà là ấn dọc theo cánh tay của người ta, sau đó phát hiện thư sinh Chu Nhung, cơ bắp trên cánh tay của hắn không nên xem thường.
"Nhìn huynh cũng không phải là thư sinh yếu đuối chút nào." nàng thẳng thừng lẩm bẩm một câu, nhưng lại không biết chính trong lời nói của mình lại khiến trái tim Chu Nhung đập loạn một nhịp, hắn thiếu chút nữa nhịn không được phải rút cánh tay lại.
Cũng may, chịu đựng đúng lúc.
"Có lẽ mấy ngày nay ta luyện tập, hơn nữa ta viết chữ cũng cần khí lực!"
Tịch Yểu luôn cảm thấy lời nói của Chu Nhung khiến nàng rất khó hiểu.
Giá thư sinh bách vô nhất dụng này, không phải vì thái độ làm người mà là vì không có khí lực thôi.
Việc luyện chữ này, có thể tốn bao nhiêu khí lực chứ?