Bất quá nàng đang mệt mỏi, tâm trí nàng không quá sâu như vậy, nghe lời này cũng liền để qua.
"Ấn thế này có đau không?" Nàng hỏi.
Chu Nhung chịu đựng ngứa ngáy, thấp giọng nói: "Hơi đau, hình như thoải mái hơn một chút."
Lời này cũng khiến Tịch Yểu có gan hơn.
Nàng chỉ đơn giản là điều chỉnh vị trí của mình, sau đó bắt đầu xoa bóp trong bóng tối, hy vọng lát nữa có thể ngủ yên.
"Ta làm cho huynh khoan khoái thư giãn, đợi lát nữa sẽ không đau nữa." Nàng một bên vừa ấn vừa vỗ, sau đó lẩm bẩm: "Ta cảm thấy, nương nói cái gì mà không cầm bút được, chính là đang hù dọa huynh, nhưng về sau huynh làm việc cũng không cần dùng lực dốc sức như hôm nay, dạng người nào sẽ làm chuyện đó, cho dù vô dụng, huynh cũng không nên ngốc nghếch liều mạng như vậy!""
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang vỗ, Chu Nhung nhẫn nhịn mà không phản bác.
Cái gì gọi là "cho dù vô dụng"!
Chẳng lẽ, hắn không chỉ có thể trồng trọt mà còn có thể đọc sách, không phải đã giỏi hơn nhiều người sao?
"Ba ba..." Xoa bóp trong chốc lát, sau đó dùng sức vỗ vài cái, một đợt trị liệu tay đã xong: "Thế nào, có phải thoải mái hơn hay không?"
"Ừ!" Chu Nhung nghẹn giọng lên tiếng.
"Bên kia." Tịch Yểu nghĩ, phương hướng này không đúng, vì vậy nàng nói với hắn: "Huynh nằm bên trong đi." Nói xong, nàng leo ngang qua người hắn, đi ra phía ngoài.
Thân thể mềm mại này, truyền đến trên cơ thể mình, Chu Nhung cảm thấy Tịch Yểu thật sự không coi mình là nam nhân chút nào.
Tịch Yểu từ lâu đã quen với thói quen sinh hoạt thức dậy lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, hơn nữa Chu Nhung mỗi lần dán ở trên giường đều ngủ rất quy củ, thế nên nàng trực tiếp coi người ta thành đối tác, hoàn toàn không có cảm giác phu thê gì cả.
Còn có, nàng mệt nhọc, nghĩ muốn sớm giải quyết, sớm nghỉ ngơi một chút.
Nắm chặt tay, gắt gao đè nén, cánh tay hắn mới không vòng qua vòng eo nhỏ nhắn phía trên...
Ngay lúc hắn cảm thấy bị tra tấn, bàn tay của Tịch Yểu đã đè lên cánh tay đang siết chặt của hắn.
"Ba ba..." Tịch Yểu cảm thấy dường như mình đã chạm vào một khôi sắt, ngón tay bị đau khi ấn vào, nàng không nhịn được vỗ vỗ vài cái, nhắc nhở: "Thả lỏng một chút, đừng cứng ngắc, không thể ấn được."
Đợt vỗ này làm cho Chu Nhung cảm thấy mình thật khổ thân.
"Đã không còn đau nữa." Hắn không nhịn được, trực tiếp rút tay về, sau đó trực tiếp đem người từ bên ngoài trở mình một phen vào tới bên trong, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngủ đi!"
Sau khi bị cuốn đi một vòng, Tịch Yểu ngã xuống dưới chăn bông, có chút không rõ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hiểu chuyện xảy ra, thấy mình có lòng tốt, người ta còn không nhận, lại có bộ dáng tức giận, liền hừ lạnh: "Ngủ thì ngủ, huynh đừng lăn qua lộn lại làm ầm ĩ đến ta nữa!"
"Ừ!" Lần này Chu Nhung quyết định không trêu chọc nàng.
Nếu lại tiếp tục trêu chọc, chính hắn sẽ phát điên mất.
Bộ dáng lãnh đạm này khiến Tịch Yểu bĩu môi, nghĩ đến việc mình mềm lòng giúp đỡ hắn như thế nào.
Chỉ là cẩu nam nhân này, lòng tốt không được đền đáp, hắn vẫn lạnh lùng như vậy...
Mang theo tràn ngập lửa giận, Tịch Yểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi đi ngủ, ít nhiều còn nhu thuận, sau khi ngủ rồi, còn rất kiêu ngạo, Tịch Yểu hoàn toàn không biết tư thế ngủ của mình, không lâu sau khi ngủ thϊếp đi, lại bắt đầu ôm người ngủ.
Chu Nhung vốn cảm thấy mình nên chịu đựng, lại bị nàng ôm lấy, sau đó hơi thở hô hấp phun lên cổ hắn, hắn nhẫn nhịn, lại không nhịn được nữa, cuối cùng đẩy người ra.
Tịch Yểu lẩm bẩm một câu, xoay người vào bên trong ngủ, vừa rồi không quan tâm đến cái gối, đối với Chu Nhung tức không được, cười cũng không được, ngược lại cảm thấy vắng vẻ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tịch Yểu vẫn không nhìn thấy Chu Nhung, cũng không biết mình tra tấn người ta khổ sở như thế nào.