Bị Ép Gả Cho Tháo Hán Sơn Dã, Nàng Được Đoàn Sủng

Chương 37: Vườn sau có dấu chân

Sau khi người dân tháo dỡ ra xong, vạn nhất học xong rồi, sợ là muốn cướp việc mua bán.

Hơn nữa, đây chỉ là buôn bán nhỏ.

Chu Nhung thở dài, hiểu được nàng thật sự không thèm quan tâm đến chuyện này, đó là lý do tại sao nàng lại cười toe toét như vậy.

Với lại việc buôn bán này, người trong nhà cũng không làm được, cho nên chỉ có thể chọn được người thích hợp.

Nghĩ xong, hắn cảm thấy Chu Tùng có khả thi, cho nên mới đề cập với Tịch Yểu.

"Vậy thì ta không quan tâm nữa, ta lại không biết người ta, dù sao các người cũng có tự mình thảo luận được", tất cả những gì nên nói, làm hay không, là chuyện của mọi người.

Tính tình của chủ quầy hàng này, Chu Nhung giật giật khóe miệng, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Không có cách nào, nếu không giải quyết, dựa theo thái độ thờ ơ của Tịch Yểu, e rằng sẽ khiến Chu gia thôn khó chịu.

Hắn rất nghi hoặc, người Tịch gia tính toán chi li như vậy, ngay cả người cũng nguyện ý tống đi, như thế nào có thể nuôi một người cười toe toét như Tịch Yểu vậy.

Hơn nữa, tại sao Tịch gia không để cho Tịch Yểu buôn bán kiếm tiền.

Không cần gì khác, chỉ cần một chiếc cày trục cong, nếu đem bán, cũng đáng giá rất nhiều.

Tuy nhiên, Tịch gia không làm gì cả, như thể Tịch gia không biết rằng Tịch Yểu lớn lên có bản lĩnh như vậy.

Có phải nàng là đang phòng bị nhà mẹ đẻ của mình hay không?

Trong đầu Chu Nhung suy nghĩ rất nhiều, nhưng bởi vì Tịch gia không còn ai, cho nên hắn nhất thời cũng không có đáp án.

Chu Tùng không ngờ rằng chuyện tốt như vậy lại rơi vào trên người hắn ta, hắn ta không thể tin được.

"Thật sự muốn dạy ta?"

"Chẳng lẽ ta nhàm chán muốn trêu đùa lừa gạt ngươi sao?" Chu Nhung tức giận nói.

Chu Tùng xoa xoa tay, vừa lo lắng vừa khó hiểu: "Ta chỉ tự hỏi, tại sao lại dạy ta, cái kia có thể bán lấy tiền?"

"Nhà của ta còn phải khai hoang, hơn nữa việc buôn bán này làm được không lâu, thôn dân có thể dễ dàng học được." Hắn kiên nhẫn nói.

"Không cần nghĩ nữa, ta muốn học!"

Sợ bỏ lỡ, Chu Tùng lập tức nói.

Những người giống như nha bọn họ, trừ bỏ cày ruộng ra, còn lại cái gì cũng không biết.

Nếu hắn ta có thể học làm được giỏ bắt cá, chẳng khác nào có nghề thủ công, làm sao hắn ta có thể từ chối được.

Chu Nhung đưa Chu Tùng về nhà, bảo Tịch Yểu tự mình nói chuyện với người ta.

"Bao nhiêu bạc là thích hợp", Tịch Yểu bối rối.

Nàng biết trong thôn cũng không giàu có, nếu quá ít cũng không tốt.

Nàng nhìn Chu Nhung muốn hỏi hắn, nhưng người ta căn bản không để ý đến nàng chút nào, vì vậy nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cẩu nam nhân này thực sự là nhai tí tất báo*.

*nhai tí tất báo: bị trừng mắt cũng báo, bụng dạ hẹp hòi.

Bị ánh mắt lo lắng của Chu Tùng nhìn sang, Tịch Yểu vài lần há miệng nhưng không nói ra được.

"Tứ ca." Chu Ý từ sau vườn đi tới, lo lắng nói: "Muội vừa nhìn, bên ngoài hàng rào, hình như có dấu chân của những thứ hoang dã!"

"Cái gì?" Ba người họ đồng thanh nói, tất cả cũng quan tâm gì nữa mà đi ra sau vườn.

Chu Tùng hiển nhiên có bản lĩnh hơn Chu Nhung thư sinh này, sau khi cẩn thận xem xét, hắn ta thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải thứ hoang dã gì lớn, hẳn là không có việc gì."

Tịch Yểu nhìn thấy cái bẫy bọn họ đang đào, nghĩ đến nhân lực không đủ của Chu gia, đột nhiên nói: "Chu Tùng, ta không thu bạc của ngươi, ngươi giúp ta đào bẫy đi!"

"Hả!?" Chu Tùng sửng sốt, hai người kia hơi ngốc.

"Ngươi thấy đấy, sau vườn này của nhà ta không an toàn, chúng ta đào bẫy, nhưng vì nhân thủ không đủ nên vừa đào vừa dừng, nếu ngươi sẵn sàng giúp đỡ, ta sẽ không thu ngươi văn tiền nào, còn có thể dạy ngươi cách dùng trúc để bện giỏ bắt cá, cái kia càng tốt càng chắc chắn hơn", nàng xuất ra đòn sát thủ hấp dẫn, Chu Tùng không cần nghĩ, trực tiếp đồng ý.

Việc tốn sức, hắn ta có thể làm.