Thấy Chu Nhung thỉnh thoảng bắt nạt nàng, nàng cảm thấy nếu nàng ôm Chu gia, để Chu gia đối phó với Chu Nhung thì ngày này sau này sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nở nụ cười đắc ý, lại không biết rằng, vẻ đắc ý của mình trong cái nhìn của Chu Nhung lại có rất quái dị.
"Vừa nãy, đám người Chu Tùng đến tìm nàng, nói muốn nàng làm giỏ bắt cá đó, đã bị ta thuyết phục trở về." Hắn đi tới, nhìn nàng hỏi: "Nàng tính toán thế nào?"
Tịch Yểu tự nhiên biết đó là lưới mà nàng muốn giăng, muốn nhân cơ hội để Chu gia giao hảo với người trong thôn.
Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi Chu Nhung đã làm, cố ý nói: "Còn có thể làm gì nữa, ta phải ra đồng, đâu có thời gian để lo những chuyện khác!"
Chu Nhung xoa xoa trán, hắn không thể làm gì được khi tính khí của nàng luốn nhằm vào mình.
"Vậy thì ta sẽ đi nói với thôn dân." Hắn vốn cũng không muốn để nàng đồng ý.
Không phải là luyến tiếc cái gì, mà có một số việc không phải xử lý như vậy.
Những lời này khiến Tịch Yểu có chút kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, bởi vì là nàng cố ý, mà hắn khẳng định đã nhìn ra.
Nhưng không ngờ tới, hắn thế nhưng lại theo ý muốn của mình, muốn trở thành người xấu.
Nếu hắn từ chối, người trong thôn có lẽ sẽ cảm thấy Chu Nhung keo kiệt, không muốn nàng dạy hoặc là đem cho, sẽ ghi hận hắn.
"Huynh có biết tự mình đi nói sẽ bị người ghi hận không?" Nàng tò mò hỏi, mắt mở to.
Đôi mắt đen láy tràn đầy tò mò thuần túy, khiến người ta có chút chống cự, nhưng lại không thể rời mắt...
Chu Nhung khó chịu nhìn đi chỗ khác, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Nàng không nợ bọn họ."
Chu gia cũng không nợ.
Vì vậy, không cần phải đi xoa dịu bọn họ.
Câu trả lời này khiến Tịch Yểu có chút kinh ngạc.
Ước chừng là ánh mắt của nàng quá nóng rực, Chu Nhung lại giải thích: "Có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, nếu cho một người thì sẽ có người thứ ai, còn không thể cự tuyệt người nào cả, trừ phi là đem phương pháp chế tác giỏ bắt cá tiết lộ ra ngoài, bằng không sẽ không dứt."
Tịch Yểu cảm thấy được, Chu Nhung có cảm quan kém với thôn dân ở Chu gia thôn.
Nếu không sẽ không nói ra một lời như vậy.
"Đó là một đồ vật nhỏ, tiết lộ thì tiết lộ đi." nàng nói một cách không tán thành.
Chu Nhung hít sâu một hơi mới không hung dữ lên.
"Đó là đồ vật nhỏ, nhưng dựa trên những quyển sách nàng đã đọc, chắc chắn trong đầu còn có cái khác, nàng xác định về sau cái gì cũng phải đem tiết lộ ra ngoài không?" Thôn dân cũng khó đối phó, cũng không phải một câu của nàng là có thể giải quyết được.
Tịch Yểu nghĩ nghĩ, cảm thấy kết quả có chút đáng sợ nên vò đầu nói: "Nhưng trực tiếp từ chối, sẽ bị thôn dân cô lập đi."
Sắc mặt Chu Nhung thay đổi, không lên tiếng nữa.
Nghĩ đó là chuyện do mình làm ra, nàng phải nghĩ cách giải quyết, vì vậy, xoa xoa mái tóc có phần nhàm chán của mình, nàng phúc chí tâm linh* nói: "Không thể đưa, không thể tiết lộ, vậy thì đem bán đi!"
*phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
"Bán?"
"Đúng vậy, huynh chọn người cho ta đi, thu một ít bạc, coi như là bán cho người ta, sau đó để cho người ta bán giỏ cá."
Nàng cảm thấy chủ ý này là hoàn hảo.
Bằng cách này, sẽ không ai đến quấy rầy nàng nữa, cũng để cho thôn dân biết, mặc kệ là làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không chiếm được tiện nghi.
Thứ đồ vật tiện nghi này nọ, có một sẽ có hai, dân dần, miệng cũng lớn hơn, cho nên lần này nàng đứng về phía Chu Nhung, cảm thấy mình vẫn là lỗ mãng.
"Ồ, đúng rồi, huynh cũng phải nói với người ta, việc kianh doanh này sợ sẽ không tồn tại lâu dài." Nàng nhắc nhở lần nữa.