Xương Cánh Bướm

Chương 12

Vì buổi diễn tập trước đêm giao thừa nên Cát Yên bận đến nỗi gần như không có thời gian nhắm mắt.

Thỉnh thoảng có chút thời gian nghỉ ngơi cũng toàn là cố gắng tranh thủ trong lúc bận rộn.

Phải giành giật từng giây từng phút nên cô chẳng còn thì giờ mà cầm điện thoại di động nữa luôn.

Mỗi lần xuống khỏi sân khấu, cô ngay cả nói cũng không muốn nói nữa, chỉ muốn đi thẳng vào phòng nghỉ ngơi rồi nằm vật xuống luôn.

Tính trên mức độ nào đó thì cũng coi như làm khó Cát Yên rồi. Trong khoảng thời gian này, giấc ngủ của cô luôn đứt quãng chập chờn, tinh thần cũng hơi bất ổn.

Chẳng qua bận rộn mãi thành quen nên chỉ cần nghĩ đến việc lên sân khấu là tất cả vất vả lúc tập luyện đều chẳng còn là chuyện gì to tát nữa.

Trọng tâm của buổi diễn tập hôm nay không phải là vũ công chính nên hiếm có khi Cát Yên được rảnh rỗi nán lại phòng nghỉ nghỉ ngơi một lúc.

Nhớ đến chỗ hôm nay cần đi, cô loay hoay mãi không vào giấc được nên dứt khoát cầm điện thoại di động lên mở lịch ra xem, tiện thể xác nhận chắc chắn hành trình tiếp theo luôn.

Bây giờ cách lần gặp mặt Lâm Vân vẫn còn một thời gian nữa. Trước đó hai người có hẹn rằng sau này cứ cách ba ngày sẽ gặp nhau một lần.

Vừa không làm ảnh hưởng đến việc lên sân khấu của Cát Yên ở Kinh Ba vừa không bỏ bê việc tập luyện ở bên kia.

Dù sao thì lâu quá mới gặp cũng khó tránh khỏi việc ảnh hưởng đến hiệu quả huấn luyện của cô.

Sau khi sắp xếp trong đầu những chuyện cần làm từ giờ về sau xong, Cát Yên tắt điện thoại đi.

Như vậy xem ra cuộc sống sau khi trở về của cô cũng coi như là hoàn toàn đi vào nề nếp rồi.

Cát Yên chợt nghĩ đến cái gì đó, bèn bò từ trên ghế sô pha dậy, khoác áo choàng dài vào rồi chuẩn bị đi tìm Tống Lý.

Nhưng vừa mới mở cửa thì cô lại đυ.ng phải Tưởng Phi đang định gõ cửa.

Phòng nghỉ ngơi của Cát Yên khá rộng nên có đôi khi cô thoải mái gọi Tưởng Phi tới đây nghỉ cùng.

Cửa hé ra thành một cái khe, gió đông lạnh lẽo thuận theo đó mà ùa vào trong, kèm theo đó là cả động tĩnh truyền tới từ cách đó không xa nữa.

Bên ngoài phòng đang rất ồn ào. Nghe tiếng động thì có vẻ như là truyền tới từ phía cuối hành lang.

"Có chuyện gì vậy?" Cát Yên hất hất cằm với Tưởng Phi, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

"Cậu cũng nghe thấy rồi à?" Tưởng Phi nhún nhún vai, vừa nói vừa nhìn về chỗ đang phát ra tiếng động đầu kia: "Là Thư Tinh đấy. Trước đó cô ta nhận lẵng hoa kia nên giờ mới cãi nhau với giám đốc."

Cát Yên nhíu mày lại như có điều suy nghĩ: "... Lẵng hoa ư?"

"Đúng vậy. Vốn chỉ là tranh luận thôi nhưng chẳng biết hai người kia nhắc đến cái gì mà thành to tiếng cãi nhau luôn."

Tính cách của Thư Tinh thích khoe khoang. Trước kia vào thời điểm tập luyện, cô ta đã không ít lần công khai làm ra những chuyện khiến người khác chê cười rồi. Thậm chí có lúc cô ta còn lén lút chạy ra khỏi nhà hát rồi bảo người khác giúp mình điểm danh.

Thấy xung quanh chẳng có ai, Tưởng Phi suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng vẫn quay về phía Cát Yên nhẹ nhàng nói: "Đó là nguyên nhân cô ta luôn có thể ngang ngược trong nhà hát đấy."

"Sao cậu lại nói thế?"

"Nghe nói lai lịch của bạn trai cô ta không hề nhỏ, nếu không thì sao cô ta có thể giành được nhiều thời gian trong đoạn múa mở màn kia như thế được." Dứt lời, Tưởng Phi kiềm chế sự kích động của mình rồi tiếp tục: "Chẳng qua dù sao cũng chỉ là đoạn múa mở màn mà thôi. Thực lực của cô ta chỉ có thế và nhà hát của chúng ta vẫn biết rõ điều này."

Cát Yên lại khá tò mò: "Vậy sao cậu lại biết được chuyện này hay vậy?"

"Trong nhà hát có người thích hóng chuyện rồi đưa đi kể chứ gì nữa. Tớ có cách để nhận được tin tức." Tưởng Phi ra vẻ bí ẩn nhướng mày với Cát Yên: "Không nói đến mấy chuyện này nữa. Tớ còn biết nhiều tin đồn khác khá thú vị ở thành phố Phần này, cậu có muốn nghe không?"

Cát Yên nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi cuối cùng vẫn không từ chối: "Vậy cũng được."

Trái lại Tưởng Phi mới là người sửng sốt. Cô ấy à một tiếng rồi một lúc sau mới tiếp tục: "Tớ cứ tưởng cậu không thích nghe chứ."

Cô ấy phun ra một câu đùa giỡn, không ngờ rằng...

Cát Yên lại nghiêng đầu nhìn cô ấy, hàng mi dài cong vυ't lên để lộ đôi mắt cáo bên dưới vì ngược sáng nên thoạt nhìn ướt sũng: "Chẳng phải cậu vừa nói là thú vị à? Sao lại nghĩ là tớ không thích nghe?"

Đúng là chưa đến mức đó nhưng thỉnh thoảng nghe một chút cũng có thể điều chỉnh lại tâm trạng.

Dù sao thì bọn họ cũng phải để ý đến trạng thái của bản thân, chỉ cần một chút sai lầm nhỏ thôi là đã có thể bị phóng đại lên rồi, áp lực trước khi lên sân khấu biểu diễn cũng cực kỳ lớn.

Tưởng Phi không đáp lại ngay mà chỉ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình sau đó mặt đỏ bừng lên, khó khăn mở miệng: "Yên Yên, cậu... cậu đừng có quyến rũ tớ!"

Cát Yên: ?

Tưởng Phi che mắt mình lại: "Đẹp quá tớ không nhịn nổi đâu."

Cát Yên: "..."



Cát Yên vốn có chuyện muốn tìm Tống Lý nhưng lại chẳng thấy anh ấy đâu, có lẽ là bận rộn chuyện của buổi diễn rồi. Dù sao thì cũng là đêm giao thừa nên cô không để ý lắm.

Chỉ là mãi đến giờ nghỉ ngơi giữa trưa ngày hôm sau rồi mà cô vẫn chẳng thấy bóng dáng Tống Lý đâu. Bấy giờ Cát Yên mới từ bỏ.

Thôi... Sau này rồi nói cũng được, dù sao thì bọn họ cũng làm việc trong một nhà hát mà, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu là thấy.

Trên đường quay về căn hộ hạng sang của mình, Cát Yên chợt thay đổi suy nghĩ muốn đi thẳng tới nhà họ Lương.

Trước kia mẹ Cát vẫn hay giục cô trở về nhưng cô không về. Giờ đang là thời điểm năm mới nên nói sao cô cũng phải về đó một lần.

Nhà họ Lương được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, trông vô cùng cổ xưa. Lúc Cát Yên về đến nơi, cả nhà trừ người giúp việc nhiệt tình chào đón ra thì chẳng còn ai khác nữa, bầu không khí cũng hơi lạnh lẽo.

Cát Yên hơi nghi ngờ đi vào bên trong. Đợi đến khi nghe thấy âm thanh vang dội đằng sau tấm bình phong, cô mới nhìn thấy Lương Tiêu Tiêu đang bận rộn với đủ loại hoa ở đó.

Đối phương tình cờ ngước mắt lên nhìn, trên chóp mũi còn dính một chút bùn trông rất buồn cười.

"Yên Yên...?" Lương Tiêu Tiêu cực kỳ ngạc nhiên: "Sao em về mà không báo trước cho chị một tiếng?"

"Em nghĩ chị bận việc ở công ty nên mới không nói." Cát Yên liếc quanh bốn phía một lần rồi lại nhìn cô gái trước mặt: "Chị, mẹ em đâu rồi?"

"Hình như bác gái và ba có chuyện gì đó cần làm nên sáng nay đã lên đường tới thành phố Ngân rồi. Đoán chừng mấy ngày nữa bọn họ mới quay về nên giờ mới không có mặt ở đây."

Cát Doanh và chồng trước đã ly hôn nhiều năm. Con trai đi theo ba, con gái Cát Yên đi theo bà. Mới ly hôn chưa được mấy năm thì bà lại gả tiếp cho gia chủ nhà họ Lương ở thành Nam là Lương Trí Thần.

Lương Trí Thần cũng là người kết hôn lần hai. Vợ cả của ông ấy qua đời để lại một đứa con trai và một cô con gái. Lương Tiêu Tiêu là con gái nhỏ của ông ấy.

Hai tay toàn là bùn đất không tiện nói chuyện nên Lương Tiêu Tiêu nói với Cát Yên một câu sau đó quay về phòng mình trước.

Đến khi rửa tay xong quay lại, cô ấy đẩy Cát Yên tới chiếc giường gỗ sưa: "Lúc nào bác gái cũng mong ngóng em về nhà ở. Ai ngờ bà ấy vừa đi một cái em lại về, thật không khéo chút nào."

"Em vẫn luôn không về nhà. Nếu không phải ngày nào chị cũng bận trước bận sau ở công ty thì chị đã đi ra ngoài tìm em từ lâu rồi."

Mặc dù hai người là chị em kế nhưng cũng coi như là lớn lên với nhau từ nhỏ, mối quan hệ rất hoà thuận.

Cát Yên bị gãi đến nhột, giọng cũng mềm nhũn ra: "Ấy... Chị đừng chọc em."

"Sao nào? Tối nay vừa lúc người lớn trong nhà đi vắng hết rồi, em qua đây ngủ với chị đi." Lương Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đưa ra lời đề nghị. Từ bé cô ấy đã thích cô em gái xinh xắn đáng yêu lại còn thơm phức này rồi, ôm vào lòng cảm nhận được những đường cong mềm mại cũng cực kỳ thoải mái.

Cát Yên vốn không muốn đồng ý nhưng lại sợ Lương Tiêu Tiêu tiếp tục chọc mình nên lật người một cái trên giường. Nhớ lại chuyện trước kia, cô không nhịn được mà cười rộ lên: "Được, nhưng mà buổi tối chị đừng ngáy ngủ hù em là được."

"Bây giờ chị không như vậy nữa." Lương Tiêu Tiêu là một người làm gì cũng chậm chạp. Bây giờ trợn mắt lườm người ta mà cũng lề mề mãi mới xong.

Cô ấy nghĩ lại rồi nhắc đến những chuyện khác: "Nghe theo ý của bác gái thì em thật sự có ý định ở lại căn hộ bên bờ sông kia hả?"

Cát Yên lười biếng hất một góc chăn lên ừ một tiếng.

"Vậy là trong nhà vẫn sẽ vắng tanh giống trước kia." Bỗng Lương Tiêu Tiêu nhớ tới cái gì đó nên nói: "Trước đó anh trai chị ra nước ngoài, giờ cũng về nước rồi, cũng cùng lúc với em đấy, chỉ là đến giờ vẫn chưa thấy về nhà."

Cơ thể Cát Yên hơi cứng lại.

Hai người đều có anh trai, cũng đều đã ra nước ngoài cả rồi.

Chỉ là anh trai của Lương Tiêu Tiêu từ bé đã ở ngay trong nhà họ Lương nên anh em hai người còn có thể gặp mặt.

Còn Cát Yên thì đã rất lâu rồi không gặp anh trai mình.

Thấy người bên cạnh im lặng không nói gì, Lương Tiêu Tiêu nhận ra mình vừa lỡ miệng. Cô ấy khựng lại một chút rồi hỏi Cát Yên: "Em có muốn... gặp anh Lộ không?"

Hàng mi thật dài của Cát Yên rũ xuống như bối rối không biết phải làm sao.

"Có muốn cũng vô ích thôi ạ." Cô bọc kín mình trong chăn: "Ngay cả anh ấy ở nơi nào em cũng chẳng biết."

Thấy cô như vậy, Lương Tiêu Tiêu bèn chọt chọt cái mặt mềm mềm của cô rồi nói: "Thật ra thì em cũng có cơ hội gặp anh ấy đấy..."

Giờ thì ngay cả chăn Cát Yên cũng không thèm nữa. Cô như gặp ác mộng tưởng mình sắp chết nên ngồi bật dậy, đôi mắt cáo trợn tròn lên: "Chị nói thật hả?"

Lương Tiêu Tiêu bị cô làm cho giật mình, vội vàng ổn định lại hơi thở của bản thân rồi nói nốt những lời còn lại: "Nhưng không phải là bản thân anh ấy đâu. Chị nghe nói có một triển lãm tranh sắp mở ở thành phố Phần. Có thể ở đó sẽ có tranh anh ấy vẽ cũng nên."

Cô ấy dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Có thể, chị nói là có thể thôi."

Ngay cả hy vọng được nhìn thấy tranh của anh ấy cũng cực kỳ mong manh.

Chỉ là... Nếu đã có chút hy vọng thì chắc là cô có thể dò hỏi chút thông tin gì đó từ người đứng ra tổ chức triển lãm cũng nên.

Cát Yên hỏi dồn Lương Tiêu Tiêu: "Chị, triển lãm tranh kia lúc nào mở vậy?"

"Nếu chị nhớ không nhầm thì là ngày mai đấy."

Thấy dáng vẻ cô như này, Lương Tiêu Tiêu hiểu ra hết: "Em muốn đi hả?"

"Lỡ may thì sao ạ?" Cát Yên gật đầu một cái rồi xoa mí mắt: "Dù sao thì em cũng rảnh mà. Nếu thật sự không thấy được tranh anh ấy vẽ thì em sẽ coi như là một lần đi xem triển làm để trau dồi thêm kiến thức cho bản thân."

"Nếu vậy thì vừa lúc đêm nay em ngủ ở nhà, chị bảo người đưa hai tấm vé tới nhé?" Lương Tiêu Tiêu đề nghị: "Ngày mai chị đi cùng với em."

Cát Yên đồng ý nhưng tâm trạng vẫn có vẻ không yên.

Đêm nay, hiếm khi cô lại nằm mơ.



Buổi triển lãm tranh tư nhân ở thành phố Phần được tổ chức tại Hoa An Đình Thành trong nội thành.

Màn đêm buông xuống rải thành một mặt thảm dẫn vào đến trước cửa xoay tròn.

Xe cộ qua lại nơi này không giàu thì cũng sang. Đài phun nước chảy ào ào. Ánh sáng phản chiếu qua đài phun nước rồi hắt ngược lên cả khách sạn, hơi át đi tiếng nói chuyện rộn ràng bên trong.

Chiếc xe hơi màu đen nhỏ chậm rãi dừng lại. Nhân viên phục vụ ngay lập tức tiến lên mở cửa rồi cung kính mời: "Tổng giám đốc Thẩm, mời qua bên này."

Người vừa xuống xe gật đầu nhẹ. Sau đó những người đi theo người đàn ông kia tới lục tục vây quanh anh đi vào bên trong.

Triển lãm tranh vừa đẹp vừa yên tĩnh nhưng trong phòng tiếp khách bên cạnh đó lại đang diễn ra một bữa tiệc linh đình.

Hôm nay Bùi Thanh Lập và Thẩm Đông Ngôn chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.

Cũng quái lạ thật đấy. Ngày đó sau khi nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm trong phòng làm việc, Bùi Thanh Lập đã gửi lời mời anh tới một bữa tiệc đêm. Ai ngờ anh lại từ chối.

Nếu không phải hôm nay anh ấy cũng muốn tới xem triển lãm tranh thì e rằng còn lâu nữa hai người mới chạm mặt nhau.