"Nếu không phải biết rõ rằng dự án của cậu và Lâm Nghiễm vẫn còn đang phát triển thì tôi thật sự muốn nghi ngờ đoán thử xem là chuyện gì mà khiến tổng giám đốc Thẩm của chúng ta quên ăn quên ngủ như vậy đấy."
Bùi Thanh Lập giơ ly rượu về phía Thẩm Đông Ngôn rồi nháy mắt liên hồi: "Không phải là đêm nào cậu cũng sênh ca quên đường về đấy chứ?"
Thẩm Đông Ngôn lười biếng liếc nhìn anh ấy một cái: "Đến rượu cũng không bịt nổi miệng cậu nữa rồi hả?"
Bùi Thanh Lập là một người nhây, sau khi cười nhạo xong còn không quên tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vậy nên vừa mới đến được một lúc mà anh ấy đã mở miệng chào ngược chào xuôi đủ người rồi.
Có lúc nói nhiều quá cũng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi nên Bùi Thanh Lập lùi về phía sau đi dạo một vòng, rảnh rỗi ngắm nhìn bốn phía. Không biết vừa nhìn thấy cái gì mà anh ấy bất chợt đẩy người bên cạnh một cái: "Ê ê ê!"
Tông giọng anh ấy vô thức nâng cao lên: "Cậu quay mặt bốn mươi lăm độ nhìn về hướng kia kìa. Thấy chưa thấy chưa, là cái người đứng bên trái ấy..."
Nói đến đây, Bùi Thanh Lập âm thầm hất cằm về phía mà mình đang nói tới một cái: "Kia chính là người đẹp mà ngày đó tôi nhắc đến đấy. Cậu thấy sao? Không tệ nhỉ?"
Tầm mắt Thẩm Đồng Ngôn nhìn theo về phía đó.
Anh không trả lời thẳng vào vấn đề mà ra vẻ vô tình mở miệng hỏi: "Cậu quen cô ấy à?"
"Tất nhiên rồi!" Vừa nói xong, Bùi Thanh Lập lại nhớ ra gì đó nên quay đầu lại, vẻ mặt bắt đầu trở nên tức tối: "Chờ một chút... Tại sao cậu lại không nhớ cái hôm tôi bị cậu và Lâm Nghiễm nướng khô kia hả? Con mẹ nó chứ việc tôi bị sốc ngày hôm đó công cốc rồi phải không?"
Cũng không biết Thẩm Đông Ngôn có đang nghe hay không mà chỉ nghe anh đáp: "Nếu quen thì sao không đi lên chào hỏi một câu?"
Bùi Thanh Lập hơi nghẹn lời: "Ặc..."
"Nói đi nói lại thì thật ra cũng chưa quen đến mức đó." Anh ấy nhanh chóng vòng vo cho qua chuyện.
Chẳng qua là vì không thể chấp nhận được một sự thật rằng sức hút của bản thân không đỉnh đến vậy nên Bùi Thanh Lập bắt đầu tìm lý do cho bản thân: "Nghe Lâm Nghiễm rằng cô ấy chưa bao giờ giao lưu với khán giả cho nên việc tôi với cô ấy không quen lắm cũng có thể hiểu được."
Liên lạc cũng không liên lạc được thì tiến hành bước tiếp theo kiểu gì?
Vả lại đúng là hôm nay anh ấy không đi được thật, nếu không anh ấy đã nhào qua từ lâu rồi.
Bùi Thanh Lập bị thư ký của mình gọi đi vì có việc phải giải quyết. Trước khi đi, anh ấy còn không quên liếc nhìn ông bạn Thẩm Đông Ngôn trông có vẻ không hề có chút hứng thú nào với chủ đề này một cái rồi tự tạo ra cho mình một bậc thang: "Không phải tôi nói đâu nhưng mà có khi ngay cả tổng giám đốc Thẩm tiếng tăm lừng lẫy như cậu đi qua cũng không lấy được phương thức liên lạc của cô ấy đâu."
Nghe được lời này, Thẩm Đông Ngôn không nói gì mà chỉ liếc lại anh ấy một cái.
"Sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?"
Bước chân của anh ấy hơi khựng lại một chút, bị Thẩm Đông Ngôn nhìn đến nỗi da đầu tê rần, vội vàng quay lại nói với thư ký Cảnh đang đứng phía sau hai người: "Thư ký Cảnh, hôm nay tổng giám đốc Thẩm của các anh ngủ dậy bị sái cổ à?"
Thư ký Cảnh đứng bên cạnh cười cười: "Làm gì có chuyện đó chứ. Tổng giám đốc Bùi cứ thích nói đùa."
…
Ban đầu Cát Yên tới chỗ này cũng chỉ là ý muốn nhất thời thôi nên cô và Lương Tiêu Tiêu không mặc những bộ quần áo quá lộng lẫy.
Cơn gió chiều bị ngăn lại ở bên ngoài.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa phải và ổn định.
Buổi triển lãm tranh này có giới hạn người tham gia nên những người có thể đến đây đều là đại diện của những kẻ có tiền và cầm quyền. Người nhận được giấy mời cũng không nhiều nên không hề ồn ào, chỉ thỉnh thoảng có vài ba người qua lại.
Triển lãm tranh này chiếm nguyên một không gian lớn ở đây, tổng cộng cả ba tầng.
Ánh sáng dịu dàng rải xuống những bức tranh được l*иg khung gỗ cách đều nhau, trông vừa trong trẻo vừa rõ ràng.
Cát Yên và Lương Tiêu Tiêu không xem tranh mà chỉ lướt qua mỗi vị trí để tìm tên người vẽ tranh trước.
Hai người đi hết tầng này đến tầng khác xem hết một lượt nhưng đều không thu hoạch được gì.
Cũng không thấy được bức tranh như trong tưởng tượng.
Hy vọng mong manh trước đó giờ khắc này không còn hơi nhú mầm ra nữa mà đã trở thành một phiến lá tàn bị bóp nát rũ xuống đất.
Ba chữ "Cát Tùng Lộ" kia cứ như được viết bằng mực có thể biến mất vậy, không thể tìm thấy dù chỉ là một chút dấu vết.
"Yên Yên à, xem ra là không có thật rồi." Lương Tiêu Tiêu lo lắng liếc nhìn Cát Yên một cái.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi biết tin cô ấy đã không nói ngay cho Cát Yên biết. Cô ấy sợ cô đi một chuyến tay không như này.
"Không sao đâu ạ. Đã tới nơi rồi thì chúng ta cũng nên hưởng thụ một chút mới được. Chị, chúng ta lên tầng trên xem tiếp đi." Cát Yên thở dài một hơi rồi nói: "Tranh vẽ hôm nay đúng thật là không tệ, có thể từ từ thưởng thức."
Dù sao thì cũng đã đi một chuyến rồi, không phải sao?
Vả lại giờ bọn họ cũng đang rảnh.
"Ừ." Lương Tiêu Tiêu kéo tay cô: "Chờ lát nữa xem xong trên đường về nhà chúng ta tiện thể mua chút oden về ăn đi. Chị ăn cơm hộp của công ty lâu quá rồi, bây giờ cực kỳ cực kỳ nhớ mùi vị đó."
Lương Tiêu Tiêu đảm nhiệm vị trí tổng giám giám ở Lương Thị nên lúc nào cũng bận tối tăm mặt mày.
Đến năm mới cô ấy mới được nghỉ một thời gian nên muốn tận hưởng thật tốt.
"Được, nghe chị nói tự nhiên em cũng thèm." Trước kia mẹ Cát không cho hai người ăn mấy món này, bảo là đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ nên lúc nào cũng muốn mua về nhà tự nấu. Chẳng qua là bà chưa từng nghĩ đến việc mua về nhà nấu không có được mùi vị giống như thứ được bán ngoài kia.
Hai người lấy lại tinh thần đi dạo một hồi. Lương Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai Cát Yên: "Chị đi vào nhà vệ sinh chút đã, em có muốn đi cùng không?"
Cát Yên lắc đầu một cái tỏ vẻ không cần: "Em ở lại đây chờ chị nhé?"
"Không cần đâu, em cứ đi xem tranh trước đi, chờ chị lâu lắm."
Vừa rồi Lương Tiêu Tiêu có hỏi bảo vệ ở nơi này, được biết nhà vệ sinh ở đây nằm sâu bên trong khách sạn nên phải đi vòng một vòng rất xa.
"Vả lại chị cũng không muốn xem tiếp nữa." Vì không tìm được thứ cần tìm nên Lương Tiêu Tiêu cũng hơi thất vọng, thành ra cũng mất hứng thú với lần đi chơi này: "Lát nữa chúng ta xuống tầng một gặp nhau luôn đi?"
Cát Yên gật đầu rồi chậm rãi bước từng bước thong thả đi lên tầng hai.
Lúc đi qua chỗ rẽ cầu thang nối liền tầng một và tầng hai, cô nhìn thấy một bức tranh động lớn hơn hẳn những bức tranh còn lại được trưng bày ở mỗi tầng triển lãm đang treo trên tường.
Cát Yên tập trung nhìn về phía bức tranh đó rồi chợt dừng bước trước nó.
Một con cò giương cánh lượn lờ trong màn sương. Nó lướt qua mặt sông rồi đậu xuống một cành cây.
Nền được phủ màu vàng nhạt, mực vẽ hơi nhoè ra.
Nhưng cũng chỉ là một vài nét làm bức tranh thêm sống động mà thôi.
Bên dưới có ghi tên người vẽ là "Kiều Mục Hoa".
Cát Yên nhìn chòng chọc vào bức tranh hồi lâu, cuối cùng lại cảm thấy buồn cười.
Hôm nay cô ra ngoài một chuyến không tìm được tin tức của anh trai nhưng lại có một "thu hoạch" ngoài ý muốn.
Cát Yên chợt quay mặt đi không muốn dừng lại đây thêm nữa.
Ai ngờ cô chỉ vừa mới nhấc chân đi được mấy bước đã có một đám người từ dưới tầng đi tới từ phía đối diện.
Nhìn thấy cô, người đang bị vây ở giữa hiếm khi sửng sốt mất mấy giây.
Sau đó người nọ còn chưa kịp phản ứng đã vô thức cất tiếng gọi cô lại: "... Tiểu Yên."
Biểu cảm trên mặt những người trong nhóm đó không giống nhau. Có người nghi ngờ hỏi: "Tổng giám đốc Kiều, đây là?"
"Là một người bạn cũ của tôi. Mọi người xuống dưới trước đi." Người được gọi là tổng giám đốc Kiều điềm đạm cười với bọn họ.
Ở đây toàn là những người biết nhìn mặt đoán ý. Giờ phút này thấy vẻ mặt tổng giám đốc Kiều như vậy nên đều thành thật lui về phía sau.
Đám người nhanh chóng tản ra làm con đường rộng rãi trở lại. Cát Yên nhấc chân muốn đi theo bọn họ xuống dưới, ai ngờ lại nghe người nọ nói: "Tiểu Yên... Gặp ba mà không chào một tiếng sao?"
Động tác của Cát Yên khựng lại tại chỗ.
Kiều Mục Hoa chậm rãi bước hẳn lên chỗ rẽ, dáng vẻ dịu dàng hòa nhã: "Tiểu Yên, ba về đây rồi mới biết tin con về nước. Trước đó ba cũng muốn bay qua thăm con nhưng mãi mà không tìm được thời gian phù hợp. Sao hôm nay con lại ở..."
Cát Yên run rẩy rũ mắt xuống, từ đầu đến cuối không hề đáp lại người đàn ông trước mặt một câu nào. Thấy người kia từ từ lại gần, cô chẳng nói chẳng rằng muốn nghiêng người lướt qua vai ông ta rời khỏi đây.
Nhưng động tác của Kiều Mục Hoa nhanh hơn cô. Ông ta tự ý giơ tay ra định cản cô lại.
"Tôi tưởng tổng giám đốc Kiều phải biết tôn trọng là gì chứ nhỉ?" Ngay lúc tay của Kiều Mục Hoa sắp hạ xuống thì một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên với âm lượng vừa phải.
Hành động kia bị cắt ngang buộc phải dừng lại. Giọng nói kia vừa dứt, hai người đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Áo khoác vest của Thẩm Đông Ngôn hơi mở rộng, không cài hết nút, để lộ chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong.
Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng được ánh sáng từ phía trên hắt lên trông như gốm sứ, màu da như ngọc tôi trong lửa vậy.
Lúc này anh chỉ đứng im một chỗ ở kia thôi nhưng vẫn cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.
Kiều Mục Hoa đã lăn lộn trong giới kinh doanh đã nhiều năm sao có thể không biết người này là ai được.
Chẳng qua dù đối phương là người vai dưới của mình thì giờ phút này Kiều Mục Hoa cũng không dám ngang ngược.
Tầm mắt ông ta dừng lại trên người Cát Yên trong chốc lát rồi lại đảo qua Thẩm Đông Ngôn, cười cười muốn giải thích cho rõ: "E rằng tổng giám đốc Thẩm hiểu nhầm rồi. Chỉ là chúng tôi có chút chuyện muốn nói thôi chứ không phải là tôi không biết tôn trọng là gì."
Kiều Mục Hoa chờ một chút nhưng không thấy Thẩm Đông Ngôn đáp lại, nụ cười nhã nhặn bên khoé miệng suýt nữa thì không giữ nổi.
Thấy Thẩm Đông Ngôn chậm chạp không có ý định rời đi, ông ta dứt khoát nói thẳng vào chuyện chính luôn: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi chỉ là... đang nói chút chuyện với con gái mình thôi."
Đôi mắt Kiều Mục Hoa sâu thẳm như đang nhắc nhở gì đó: "Tổng giám đốc Thẩm là người hiểu chuyện nên hẳn là cũng biết những lúc thế này không nên nhúng tay vào chuyện nhà người khác chứ nhỉ?"
"Chuyện nhà ư?" Có vẻ Thẩm Đông Ngôn cảm thấy từ này rất buồn cười.
"Nhưng theo tôi biết thì tổng giám đốc Kiều và vợ trước của ông đã ly hôn từ nhiều năm trước, hai bên đã không qua lại cả chục năm rồi mà nhỉ?" Khóe miệng Thẩm Đông Ngôn lạnh nhạt cong lên, dáng vẻ vẫn bình thản như trước: "Chuyện nhà này ở đâu ra vậy?"
Quá khứ bị vạch trần khiến vô số hình ảnh chợt hiện ra trong đầu.
Vẻ mặt vẫn luôn điềm đạm trước sau như một của Kiều Mục Hoa bỗng tái đi. Ông ta nhìn cô bé trước mặt, giọng nói hơi thấp xuống một chút: "Tiểu Yên... Vất vả lắm ba con chúng ta mới gặp nhau được một lần. Ba thật sự có lời muốn nói với con. Ba..."
Đúng lúc này, Thẩm Đông Ngôn chợt đảo mắt rồi thấp giọng hỏi Cát Yên: "Giờ cô có rảnh không?"
Cát Yên ngước mắt nhìn về phía anh rồi nhanh chóng lắc đầu một cái.
Kiều Mục Hoa cứ vậy mà cứng người lại chỗ đó.
"Vừa lúc tôi có chút chuyện cần bàn bạc với cô Cát đây." Mặc dù lời của Thẩm Đông Ngôn là nói với Cát Yên nhưng tầm mắt thì lại nhìn thẳng vào Kiều Mục Hoa.
Bả vai Cát Yên bị người ta ôm nhẹ. Cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông ngay gần tai mình: "Xin phép nhé, tôi mang cô ấy đi trước."