Xương Cánh Bướm

Chương 11

Chờ đến khi Cát Yên thu dọn đồ đạc đi theo Thẩm Đông Ngôn ra khỏi văn phòng, không biết từ lúc nào người trong văn phòng thư ký đã đi hết, phòng trống rỗng.

Đèn phụ của cả tầng đã tắt, chỉ còn lại đèn chính là sáng, phản chiếu bóng tối u ám bên ngoài cửa sổ.

Trước đấy cô đoán không sai, trời thật sự đã muộn.

Lại chẳng thế, mọi người đã về hết rồi.

Cô dừng bước chân, nghiêng mắt nhìn từ phía này về phía bên phải.

Thẩm Đông Ngôn cất bước đi về phía trước, dừng lại bên ngoài thang máy riêng, duỗi tay nhấn nút.

Chỉ một lúc sau đèn chính của tầng này cũng tắt, chỉ còn hai cái đèn tường trước thang máy vẫn còn toả ra ánh sáng mờ, lờ mờ phản chiếu gương mặt anh.

Cho dù là ở một góc độ khó nhằn như lúc này thì anh vẫn có thể cho thấy đường xương quai hàm rất sắc nét của mình.

Cát Yên không thể không thừa nhận, người này thật sự rất đẹp.

Tuy cô không nói câu nào nhưng ánh mắt nhìn chằm chú của cô lại khiến người ta không thể nào phớt lờ.

“Nhìn tôi làm gì thế.” Thẩm Đông Ngôn nhận ra, quay đầu lại nhìn cô

Thấy người đứng ở chỗ xa không nhúc nhích, anh dừng động tác lại, chậm rãi nói như mới nghĩ ra gì đấy: “Cô sợ tối à?”

Cát Yên lắc đầu, vội vàng đuổi theo anh: “Chỉ là tôi cảm thấy giờ này mọi người đã về hết rồi, anh chờ lâu không thấy đói à.”

Anh không trả lời, trông như đang mỉm cười, âm cuối chứa ẩn ý sâu xa: “Cô đói à?”

“... Tôi không đói.” Cát Yên đang nói sự thật, mấy ngày nay cô thật sự không muốn ăn gì cả, đến cả lúc ăn cơm cũng chẳng mấy tích cực, có lẽ là do cơn cảm lạnh lúc trước.

Vốn dĩ giọng cô khi nói chuyện có âm cuối hơi kéo dài, hơi bay bổng như một cái móc nhỏ.

Giờ phút này âm thanh ấy cũng không quá trầm, giọng điệu khàn khàn hơn mọi khi một chút, còn kèm theo chút giọng mũi.

Giọng nói ấy khiến Thẩm Đông Ngôn phải quay đầu nhìn lại, rồi lập tức thu hồi tầm mắt.

Lần này thang máy không đi đến tầng một lúc Cát Yên đến, mà xuống thẳng hầm gara.

Thư ký Cảnh không có ở đây, hôm nay là Thẩm Đông Ngôn lái xe.

Mãi cho đến trước khi lên xe, Cát Yên mới phát hiện đây không phải chiếc xe lúc trước cô đã ngồi, tuy rằng màu sắc của mấy chiếc xe không khác nhau là mấy, nhưng đối với Thẩm Đông Ngôn thì có nhiều xe cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng.

Cô tùy ý đảo mắt, vô thức đi về phía ghế sau, Thẩm Đông Ngôn đã mở cửa ghế phụ lái ra, hất cằm ra hiệu cho cô.

Cát Yên đột nhiên vô thức nhận ra.

Đúng là lẩm cẩm rồi, nói thế nào cũng không thể coi anh là tài xế đúng không?

Nghĩ Thẩm Đông Ngôn giống như thư ký Cảnh... Cô lắc đầu vô cớ, vội vàng đá bay suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.

Lên xe rồi Cát Yên mới như nhớ ra chuyện gì đấy, cô nhìn sang bàn tay trống rỗng của người bên cạnh, sau khi do dự một lúc cô mới nhắc anh: “Tổng giám đốc Thẩm, có phải anh quên không cầm áo khoác rồi không?”

Dù sao thì cái áo khoác kia cũng do cô cực khổ mang đến đây, cũng coi như một cách khác của để ý và ghi nhớ.

“Để trong văn phòng cũng vậy thôi.” Giọng điệu Thẩm Đông Ngôn thản nhiên, một tay chống lên vô lăng, nghiêng người nhìn cô.

Cát Yên còn muốn nói thêm câu nữa, người trước mặt cô đã hơi cử động, nửa cái bóng của anh bao trùm lên người cô.

Hởi thở của anh phả lên mặt cô theo động tác rướn người, rất nhẹ, thoang thoảng, nhưng nó bao trùm toàn bộ giác quan trong tích tắc.

Cô không thể nói được câu nào, mà chẳng mấy khi lại trợn tròn mắt.

Chờ đến khi cảm nhận được ý định của anh, một câu “Để tôi tự làm là được” còn chưa kịp nói xong…

Một tiếng “cành cạch” đã vang lên, chỉ mới mấy giây đai an toàn đã được cài xong.

Cát Yên cảm thấy giờ cảm ơn anh có vẻ hơi ra vẻ, nên cô gật đầu mỉm cười với anh đầy thân thiện.

Cái bóng nhanh chóng rời đi, Thẩm Đông Ngôn ngồi về chỗ của mình, khởi động động cơ, vừa đi vừa hỏi cô: “Đến nhà hàng nào đây, đồ Tây hay đồ Trung Quốc?”

“Nếu là anh mới thì anh quyết định đi.” Chỉ là Cát Yên lười không muốn nghĩ, cô cảm thấy hơi lạnh, sau khi túm chặt cổ áo lại thì vứt lại vấn đề cho anh.

Thẩm Đông Ngôn rũ mắt, trong đầu lướt qua mấy nơi trước đây anh đã từng đυ.ng phải cô, dùng đầu ngón tay nhấn nút, nhưng không hỏi thêm câu nào nữa mà gõ lên màn hình: “Vậy vẫn chọn cửa hàng Lũng Quế.”

Cát Yên đồng ý, chỉ là đến khi dứt lời, tầm mắt cô lại vô thức nhìn về một góc xe, vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

Có lẽ Thẩm Đông Ngôn thường xuyên lái chiếc xe này, trong xe vẫn còn quanh quẩn mùi hương giống như mùi trên chiếc áo khoác hôm ấy, cũng giống như mùi khi nãy anh đến gần.

Giống như nước chảy qua đài nguyên* sau khi tuyết tan, lộ ra vẻ mát lạnh.

*苔原: Trong địa lý tự nhiên, đài nguyên, lãnh nguyên hay đồng rêu là một quần xã sinh vật trong đó sự phát triển của cây gỗ bị cản trở do nhiệt độ thấp và mùa sinh trưởng ngắn.

Độ ấm bên trong xe dần dần tăng lên, Cát Yên hoàn toàn thả lỏng, cô hơi ngẩng đầu lên, rũ mi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.



Cửa hàng Lũng Quế được thắp sáng rực rỡ suốt đêm, yên lặng ẩn mình trong rừng cây.

Những cây hoa quế trong sân đã rụng hết hoa từ lâu, cao vυ't thẳng tắp.

Con đường đi đến phòng VIP vẫn là con đường lúc trước thư ký Cảnh dẫn cô đến, Cát Yên phản ứng theo bản năng, đút tay vào trong túi nắm chặt, đợi đến khi đầu ngón tay chạm vào một góc lạnh như băng của điện thoại, lúc này mới có cảm giác chân thật.

Nhân viên phục vụ đã chờ sẵn trong phòng từ lâu.

“Cô muốn ăn gì?” Sau khi Thẩm Đông Ngôn ngồi xuống thì ra hiệu cho người kia đưa thực đơn cho cô.

Cát Yên xua tay không muốn nhận: “Không cần cho tôi xem đâu, anh cứ chọn mấy món đi là được.”

“Vậy quyết định chọn hai phần thực đơn một người đi.”

Thẩm Đông Ngôn híp mắt, dứt lời lại cầm lấy cây bút bên cạnh, khoanh mấy nét lên thực đơn.

Động tác của anh lưu loát như nước chảy mây trôi, anh ngồi ngay đối diện Cát Yên nên đương nhiên ánh mắt cô rơi vào đôi tay thon dài của anh, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Trước giờ tạo hoá luôn không công bằng, có rất nhiều lúc tất cả những hào quang loá mắt sinh ra chỉ để chuẩn bị cho một người duy nhất.

Cát Yên còn chưa thưởng thức đủ thì nhân viên phục vụ đã rời đi luôn, ngược lại một người tự xưng là giám đốc nhà hàng đến.

Trông có vẻ như đã quen biết Thẩm Đông Ngôn từ lâu, đi lên đã thân thiết chào hỏi anh.

Anh ta cầm thực đơn đưa về phía anh hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi vừa mới xem thử, anh thật sự không gọi mấy món anh gạch đi à?”

“Không cần.” Thẩm Đông Ngôn ngước mắt nhìn Cát Yên, tiện đà cầm lấy khăn ăn lau tay: “Hôm nay không hợp.”

Giá cả của thực đơn dành cho một người cửa hàng Lũng Quế rất đắt đỏ, giống như những loại thực đơn khác, thực đơn này cũng được đổi mới mỗi ngày.

Giống như hôm nay, nhà bếp đã phân bổ tất cả các nguyên liệu thực phẩm cho hải sản được mang đến bằng đường hàng không.

“À à à là vậy sao...” Giám đốc nhà hàng thấy Thẩm Đông Ngôn không nói rõ, lại thấy người anh dẫn đến là phụ nữ, nảy ra một ý tưởng, quay đầu lại hỏi anh: “Được, hay là như vậy đi, khẩu phần này đối với anh vẫn hơi nhiều, tôi bảo đầu bếp cố gắng đổi thành thanh đạm nhất có thể?”

Tuy anh ta biết Thẩm Đông Ngôn không thiếu chút tiền được trừ từ mấy món này, nhưng kiểu gọi thực đơn theo đầu người mà lại không ăn này, giám đốc nhà hàng vẫn cảm thấy xót của thay anh.

“Được thôi.”

Giám đốc nhà hàng nghe thấy vậy lập tức cười như hoa cúc: “Được rồi, vậy tổng giám đốc Thẩm hai người cứ thong thả dùng bữa!”

Cát Yên ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của bọn họ mà cả quá trình cứ như chìm trong mây mù.

Nhưng cô vẫn bắt được trọng điểm… Đổi thành khẩu phần thanh đạm?

Như vậy cũng tốt, vốn dĩ cô còn đang hơi không muốn ăn do bị cảm, bây giờ có lẽ có thể miễn cưỡng ăn được mấy miếng.

Một bữa cơm ăn từ từ chậm rãi, đợi đến khi kết thúc, Thẩm Đông Ngôn đề nghị đưa cô về nhà.

Xe chậm rãi lái đến bên dưới một toà nhà rồi dừng lại trên con đường trải nhựa.

“Cô ở đây à?” Thẩm Đông Ngôn ngước mắt nhìn ra ngoài.

Cát Yên nghe ra chút gì đấy vi diệu trong giọng nói của anh, cô cũng không nghĩ gì nhiều: “Đúng vậy, chỗ này rất gần nhà hát, bình thường đi lại cũng khá thuận tiện.”

Từ sau lần đó cô đã không còn về nhà nữa, căn hộ hạng sang bên này là dùng để nghỉ chân, nhưng mấy chuyện này không thể nào nói chi tiết được.

Đến đúng điểm là dừng lại, Cát Yên chỉ giải thích mấy câu đơn giản.

Sau khi mở cửa, cô vẫy tay tạm biệt anh, cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Thẩm Đông Ngôn gọi cô.

Cô nghe thấy tiếng quay đầu lại, lại thấy người kia dựa lên xe, vẻ mặt không mấy tập trung vẫy tay với cô.

Ánh đèn đường chiếu lên mặt anh, không nhìn rõ nét mặt anh lắm.

“Hả?” Gọi cô lại làm gì?

Thấy người kia đi về phía này, bàn tan thon thả của Thẩm Đông Ngôn vươn từ trong xe ra.

“Cầm lấy đi.” Anh đưa cho cô.

Cát Yên dừng lại, giọng nói bị tiếng gió thổi vù vù lấn át: “Đây là...”

“Viên ngậm trị đau họng.” Thẩm Đông Ngôn bình tĩnh nhìn về phía cô: “Đừng để bị cảm.”

Cát Yên sững sờ tại chỗ, trong đầu suy đi nghĩ lại mấy lần, mất một lúc cô mới phản ứng kịp.

... Hoá ra anh biết trước đấy cô bị cảm à?

Một lúc sau cô mới đưa tay ra: “Cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo.” Anh nhướng mày.

Cát Yên nhận đồ, bỗng dưng sực nhớ ra gì đấy, cô khẽ cười nói với anh: “Cũng cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về.”

Sau khi nhận được quá nhiều sự giúp đỡ, cô cảm ơn anh từ tận đáy lòng, đôi mắt hồ ly kia dù trong đêm tối vẫn tỏa sáng chớp mắt với anh: “Anh về nhớ chú ý an toàn đấy.”

Dưới lầu vắng lặng không một bóng người, đèn đường hắt ra ánh sáng mờ nhạt, có lẽ là do lạnh nên Cát Yên vừa dứt lời đã vẫy tay chạy một mạch vào trong toà nhà.

Thẩm Đông Ngôn vẫn chưa đi, trong bóng đêm nửa sáng nửa tối, anh thoáng ngả người ra sau, thản nhiên dựa vào xe, châm một điếu thuốc lá.

Không biết Cát Yên đã dùng cái gì mà trong xe vẫn còn mùi hương của cô còn đọng lại thoang thoảng quanh quẩn trong xe, giống như tinh chất hoa hồng.



Viên ngậm trị đau họng hôm ấy có chút tác dụng, Cát Yên không uống thuốc mà toàn lúc nào tự giác mới uống, vậy mà lại cứ thế khỏi hẳn.

Cảm giác hơi ngứa ngứa ở cổ họng cũng hoàn toàn biến mất.

Tình trạng huấn luyện trong nhà hát cũng càng ngày càng tốt, chờ đến khi hoàn toàn ổn định Cát Yên chọn một ngày nghỉ cuối tuần để đặc biệt đến thăm Lâm Vân.

Thật ra cô cũng có chút ý đồ riêng, dù sao lúc trước cô có làm thế nào cũng không đạt được trạng thái tốt nhất, vội vàng mà chẳng lấy được thứ gì tốt.

Tuy trước mắt trong lúc liên lạc cô biết đối phương là một người khá dễ nói chuyện, nhưng khi nhắc đến vấn đề chuyên môn thì có lẽ hai người nên cùng có thái độ nghiêm túc. Hơn nữa, trước đấy từ ẩn ý của câu Hách Lan Dung nói có thể biết hồi trước Lâm Vân không nhận học sinh mấy, cũng có thể hiểu rõ thêm được chút gì đó.

Bây giờ đã đến lúc đấy, thật sự không thể kéo dài thêm nữa.

Lâm Vân ở phía bắc của thành phố Phần, đồng thời nơi đấy cũng là vùng ngoại thành, toạ lạc ở đây là một trang viên, xung quanh được bao quanh bởi cây cối, lưng chừng núi ven biển, gần một nửa đường ven bờ biển đều uốn khúc.

Trở về đây được mấy tháng, từ nam tới bắc, Cát Yên gần như đã đi hết mọi nơi ở thành phố đã lâu cô không quay trở lại này.

Số phận của cô đã định sẵn, cô chợt trào dâng cảm xúc muốn bù đắp lại tất cả những gì cô đã bỏ sót.

Trước trang viên của Lâm Vân là một bụi cây xanh trải dài, Cát Yên phải đi vòng qua mới đến được trước cửa sắt màu đen có khắc hoa.

Khác với tưởng tượng của cô là sau khi quan sát một lúc lâu cô vẫn không thấy có bóng người nào đi qua đi lại ở đây, có hơi yên tĩnh quá.

Đợi thêm một lúc, Cát Yên mở điện thoại tìm được ảnh đại diện của Lâm Vân, gửi một tin nhắn đi.

Cách Ngôn Tòng Lục: “Cô Lâm, em đã đến nơi rồi, làm phiền cô ra mở cửa.”

Đầu bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.

Lâm Lâm Vũ: “À à, cô ra ngay đây.”

Cát Yên chờ được mấy phút, một bóng người tao nhã xuất hiện trên con đường cỏ bằng phẳng.

Người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt hạnh sáng ngời, khi đi về phía người khác dường như còn có hương hoa thoang thoảng.

Năm tháng gần như không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt bà ấy.

“... Cát Yên à?” Người phụ nữ nghiêng đầu, quan sát người đứng đối diện cửa sắt.

Thời gian yên lặng mất mấy giây.

Bản thân Cát Yên không ngờ là Lâm Vân sẽ tự ra đây đón cô.

Sau một lúc sững sờ, cô lập tức bước lên, ngoan ngoãn chào hỏi.

Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Vân dẫn người vào trong trang viên.

Lúc vừa mới vào tầng một có một người phụ nữ hơi lớn tuổi đi đến, ngoài ra thì hình như không còn ai khác xuất hiện.

Lâm Vân dẫn Cát Yên vào cửa: “Ở đây ngoại trừ chị Lý nấu ăn ra thì không còn ai khác, em có cảm thấy sợ hãi không?”

Cát Yên đã nhìn qua loa xung quanh dưới sự dẫn đường của bà ấy: “Vì sao lại sợ ạ?”

Lâm Vân cười tủm tỉm: “Nhà quá rộng mà người lại quá ít.”

Cát Yên cũng cười: “... Sau nay em đến đây cũng có cô ở đây, sao phải sợ chứ.”

Một mặt nào đó của Lâm Vân cũng có thể coi như khá sốt sắng, dẫn người ta ngồi xuống còn chưa kịp uống tách trà đã đưa Cát Yên vào thẳng chủ đề, đi thẳng lên tầng ba.

Trang viên có tổng cộng bốn tầng, nửa tầng ba là phòng tập múa, không gian to như vậy, bên trong còn lắp đặt gương soi.

Lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Vân không kiểm tra kiến thức cơ bản của cô như thường lệ, bà ấy chỉ đạo Cát Yên làm mấy động tác đặc biệt sau đó hỏi cô: “Nền tảng của em không thể nói là không tệ được, mà phải là quá tốt!”

Dừng một lúc, giọng nói của bà ấy như nghi ngờ nhưng thật ra lại là khẳng định: “Lúc trước đã rất nỗ lực đúng không?”

“Nói đi, bây giờ em tìm đến cô là muốn cải thiện khía cạnh kia đúng không?”

Vốn dĩ Cát Yên định híp mắt đồng ý, chờ đến khi nghe hết câu kia cô lại hơi nhắm mắt.

Cô âm thầm thở dài, nâng mi mắt lên chậm rãi nói: “Cô Lâm...”

Âm cuối của cô kéo hơi dài, Lâm Vân như nghe ra gì đấy, không để ý an ủi mà vội vàng nghiêm mặt: “Em nói gì thế?”

“Vậy đi, em cứ từ từ nói, cô nghe em kể từ từ.”

Tiếng nói chuyện xì xào với nhau cứ thế bị cản lại bên trong ô cửa.



Thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa Cát Yên đến đây, chờ đến khi kết thúc bầu trời đã âm u nhiều mây, chẳng mấy khi trời còn nắng đến tận giờ này, bên trong màu vàng sẫm kia loáng thoáng hiện ra vẻ điêu tàn.

… “Sau này cô gọi em là Yên Yên có được không?”

Lâm Vân kéo Cát Yên đi từ trên tầng xuống đề nghị.

“Đương nhiên là được rồi ạ cô Lâm.” Cát Yên gật đầu, lúc này cô mới thay bộ quần áo để tập luyện ra mặc quần áo thường ngày, hai gò má ửng hồng: “Những người khác đều gọi em như thế, cô muốn gọi em thế nào cũng được ạ.”

“Được được, chỉ là em đừng gọi cô là cô Lâm nữa, nghe nghiêm túc quá.” Lâm Vân cao giọng đề nghị lần nữa: “Hay là em gọi chị là chị đi!”

“...”

Rõ ràng Lâm Vân khi không làm việc có bộ dạng khác hẳn.

Giống như thể cô giáo mới nãy còn hơi nghiêm khắc không phải là bà ấy.

Cát Yên hơi nhíu mày như đang bối rối, không biết có nên nói gì đấy không.

Thấy cô nghĩ xem nên nói hay không, bộ dạng cực kỳ muốn nói, Lâm Vân lại cản cô lại: “Thôi thôi trêu em thế thôi.”

Nhưng như này cũng rất thú vị, mới nói có hai câu mà tai cô nhóc kia đã đỏ bừng.

Lâm Vân lập tức xếp cô vào dạng người có da mặt mỏng.

Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn kiềm chế lại, hỏi lại cô: “Vậy gọi thím thì sao nào? Đợi đã, gọi thím nghe có vẻ hơi già nhỉ, hay vầy đi, cháu gọi dì là dì đi, gọi dì nghe có vẻ thân thiết hơn đấy.”

Tạm thời Cát Yên vẫn chưa thể thích ứng được với chuyện đổi xưng hô, giờ phút này thấy Lâm Vân mặc phong phanh, cô tiện tay cầm lấy cái áo len lúc nãy cô để trên sô pha lên, vẫn gọi bà ấy như lúc gọi trên WeChat: “Cô khoác thêm đi ạ, cẩn thận bị cảm.”

Nào ngờ đâu hành động này của cô lại khiến Lâm Vân bỗng dưng dâng trào cảm xúc: “Vẫn là cháu lo cho dì...”

“Thấy cháu thế này lại càng khiến dì muốn có con gái hơn.”

Trên người bà ấy khoác áo len, như nghĩ đến gì đấy, vô thức đổi đề tài: “Không biết cháu có biết chưa nữa, dì có một đứa con trai.”

Cát Yên lắc đầu, tỏ vẻ cô không biết.

Lâm Vân thản nhiên như những phụ huynh bình thường khi nhắc đến gia đình mình: “Thằng bé ấy trông cái mã thì đẹp, nhưng tính cách kia lại chẳng ra gì, y hệt...”

Không biết nói đến chuyện gì, bà ấy lại dừng lại: “Thôi vậy, không nhắc đến mấy người thừa thãi đấy làm gì.”

“Dù sao, con trai của dì không tri kỷ như cháu, trước đấy hai người chúng ta vừa mới kết bạn WeChat, ngày nào cháu cũng gửi tin nhắn hỏi thăm dì, còn gọi điện thoại, bây giờ còn khoác áo cho dì nữa. Thằng bé á, bảo thằng bé về thôi mà y như mời Phật vậy, có bảo di chuyển cũng không di chuyển được nữa, ngày nào cũng chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu.”

Bị kéo đi so sánh với con nhà người ta, người bị so sánh lại còn là con của cô giáo mới, Cát Yên gãi gãi chóp mũi của mình, không có mặt mũi dám hùa theo: “Cô ơi, mấy chuyện này đều là những chuyện em thuận tay...”

“Có là chuyện thuận tay cũng là chuyện tốt.”

Lâm Vân nhướng mày, hầm hừ bảo: “Em xem đi, so sánh như thế, có khi thằng bé còn chẳng bằng một người lạ.”

Cát Yên nghe xong cười cười không nói câu nào.

Chưa kể, sau dăm ba câu của Lâm Vân, cô đã tự động tưởng tượng ra hình tượng Diêm Vương lạnh lùng tàn nhẫn thường xuyên không về nhà.