Trên mặt nàng lộ ra vẻ tiếc hận, cuối cùng cũng không nói hết lời, chỉ “chậc chậc” hai tiếng, hàm nghĩa không cần nói cũng rõ ràng.
Tiết Chi cũng không bị nàng chọc giận, y giơ tay kéo áo choàng trên người, đi về phía cổng Tầm Hạc cư.
Vừa tới cổng, chưa kịp đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng ai đó ngã dọc theo bức tường trên tuyết.
Tay đẩy cửa của Tiết Chi đơ ra tại chỗ, sửng sốt mấy giây, lạnh mặt thở dài.
Sau đó y quay người trở lại chỗ cũ, Trình Ấu Dung đã ngất đi, máu trên mặt bị nước mắt cuốn trôi, khuôn mặt lem nhem như một bóng ma vẽ trên giấy vàng.
Tiết Chi xốc áo choàng lên, cúi xuống đưa tay ôm nàng lên.
Nàng nhẹ đến nỗi khi y ôm vào lòng mới có thể nhận ra nàng gầy đến mức nào, tựa như như mèo nhỏ dựa vào ngực y, chui vào trong áo choàng như thể đang tìm kiếm một cái nguồn nhiệt.
Tiết Chi bế nàng vào Tầm Hạc cư, Tấc An đang canh giữ ở hành lang cả kinh, vội vàng chạy tới: “Chưởng ấn, công chúa bị sao vậy?”
"Không biết, ngươi tới Ninh Nhạc Cung tìm cung nữ điện hạ đến đón người." Tiết Chi lạnh lùng phân phó.
Tấc An lo lắng vội vàng cầm một chiếc đèn l*иg, bung ô rời khỏi Tầm Hạc cư.
Tiết Chi ôm Trình Ấu Dung vào phòng bên cạnh, ở đây không có người thường xuyên tới nên trong phòng lạnh lẽo như hầm băng.
Y đặt nàng lên giường, một lớp bụi mỏng bay lên.
Trình Ấu Dung hoàn toàn không muốn rời khỏi vòng tay hắn, cả người cuộn tròn ôm chặt hắn.
Tiết Chi cụp mắt nhìn người đang nắm lấy cánh tay mình không buông, sau đó giơ tay mở từng ngón tay của cô ra.
Rời khỏi vòng tay ấm áp, ngay cả khi hôn mê Trình Ấu Dung cũng cau mày tức giận, ôm cánh tay mình để tìm chút hơi ấm.
Tiết Chi đứng ở bên giường, vạt áo trên ngực dính chút máu khiến vải nơi đó sẫm màu hơn.
Y quay người rời khỏi phòng, đi vào phòng mình thay quần áo tắm rửa.
Khi Tấc An dẫn Tố Lan đi vào thấy Trình Ấu Dung bị bỏ lại một mình ở phòng bên, hắn vội vàng biện giải nói: “Tố Lan cô nương, cô cũng biết chưởng ấn nhà ta xưa nay không chịu được vết máu, phòng hơi cũ nhưng rất sạch sẽ.”
Tố Lan trừng mắt với hắn, lười nói chuyện, vội vàng đỡ công chúa nhà mình dậy.
Tấc An muốn đền bù nên nhắm mắt theo đuôi chủ tớ từng bước một, lúc thì giúp hai người cầm ô che tuyết, lúc lại giúp Tố Lan đỡ người.
Cho đến khi đến Ninh Nhạc Cung, Tấc An mới thở ra một hơi rồi vội vàng cáo từ.
Tố Lan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi muốn mắng chết Tiết Chi, tên thái giám chết tiệt này dám làm như vậy với công chúa nhà mình, thật là chán sống!
Cung nữ trong Ninh Nhạc cung bận rộn ra vào, Tố Lan sai người tắm rửa chải đầu cho Trình Ấu Dung, sau đó mới đi tới sảnh gọi Thẩm An Chi đến khám
Thẩm An Chi vừa vào điện đã ngửi thấy mùi máu tươi, y nửa quỳ ở bên giường kiểm tra mạch đập của Trình Ấu Dung.
Tố Lan đứng ở bên, vẻ mặt nôn nóng, hỏi: "Thẩm thái y, điện nhà nhà ta thế nào? Sao người lại đột nhiên hôn mê?”
Trên khuôn mặt tao nhã của Thẩm An Chi cũng lộ ra chút nghi hoặc, một lúc sau mới nói: “Điện hạ bị trúng gió, đầu bị chấn thương, hơn nữa khó thở công tâm nên mới hôn mê đi.”
Y thu tay lại, nhìn Trình Ấu Dung đang nằm trên giường rồi đứng dậy, thấy vết sẹo trên trán nàng không quá nghiêm trọng mới khẽ thở phào, y lại nhìn vết thương trên cánh tay và chân của nàng, nhưng Tố Lan không chủ động nhắc tới nên y cũng không nhiều lời.
Tố Lan đi theo Thẩm An Chi, sau khi y viết xong phương thuốc, nàng vội vàng đi ra ngoài gọi người đến Thái Y Viện bốc thuốc.
Nhưng bây giờ cửa cung đã khóa, khó có thể ra ngoài, Tố Lan hơi lo lắng, Thẩm An Chi ở sau lưng nàng nói: “Để cung nhân ra ngoài với ta.”
Y quay đầu lại nhìn Trình Ấu Dung, lấy một lọ thuốc trị thương từ trong hộp thuốc ra, nói: “Cái trước đây ta đưa cho ngươi đã dùng hết, ngươi đi bôi thuốc này cho điện hạ trước đi.”
Đêm đã khuya, từng cơn gió lạnh kéo đến.