Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ

Chương 6: Hoạn quan đúng là hoạn quan

Trình Ấu Dung cắn răng kìm nén tiếng kêu đau trong cổ họng, cũng may y phục mùa đông dày hơn nên cảm giác dễ chịu hơn khi bị đánh vào mùa hè lần trước.

Nhưng dây mây kia Quý phi nương nương dụng tâm tìm ra, mỗi lần rơi xuống là bắp chân nàng lại truyền đến một cơn đau thấu xương.

"Ngươi bây giờ cánh cứng cáp rồi nên dám chống lại ta? Trình Ấu Dung, trong người ngươi có một nửa dòng máu Lâm gia, ngươi còn định gả cho ai? Nếu ngươi muốn trách thì tự trách mình sao không phải là hoàng tử!!” Lâm quý phi xuống tay càng lúc càng mạnh, âm thanh "vυ't, vυ't" do dây mây quét qua không khí mỗi lúc một to hơn.

Trình Ấu Dung ngẩng đầu bất động tại chỗ, mặc cho Lâm quý phi điên cuồng đánh gãy sợi dây mây mới dừng lại.

Lâm quý phi hơi thở dốc, ném sợi dây mây gãy đi.

"Cút - đồ vô dụng! Kiếp trước ta thật sự gây ra nghiệp chướng mới sinh ra nữ nhi như ngươi! Có ích gì? Nuôi lớn để chọc giận ta! Cút đi!” Lâm quý phi tức giận mắng ra tiếng, hoàn toàn mất đi phong thái đoan trang, nhã nhắn ngày thường.

Trình Ấu Dung run lên, nàng xoay người chậm rãi đi ra khỏi đại điện, vừa tới cửa, một chiếc cốc sứ bay tới, nát tan dưới chân nàng.

Tố Lan nhìn thoáng qua, bị vết máu trên trán Trình Ấu Dung dọa sợ, sắc mặt tái nhợt: "Điện hạ! Người..."

Trình Ấu Dung giơ tay ngăn cản lời nói của Tố Lan, vẻ mặt thờ ơ, thấp giọng nói: "Không có gì, đi thôi."

Tố lan khoác áo choàng lông chồn lên người nàng, nâng cánh tay nàng mới nhận ra người nàng vẫn hơi run.

Ngũ ma ma đau lòng, lại do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở dài, nhìn chủ tớ họ rời đi, bà xoay người đi vào trong điện thu dọn.

Hai người đi tới cửa cung, phía sau có một giọng nữ truyền đến: "Điện hạ, chờ một chút, ngài quên cầm đồ rồi."

Tố Lan biểu tình khó coi quay lại, quả nhiên lại là người nàng ghét nhất, Thư Từ.

Thư Từ đưa sách chép cho Tố Lan, nhìn sắc mặt Trình Ấu Dung, hé miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Tuyết rơi dày đặc như một tấm màn che khuất tầm mắt của người đi đường, khiến việc nhìn đường trở nên khó khăn.

Sắc trời dần tối, đã có cung nhân mang đèn dầu đi thắp đèn dọc đường trong cung.

Những chiếc đèn l*иg phát ra ánh sáng mờ nhạt ở hai bên đường,lộ ra từ tấm màn tuyết, giống như những quả hồng vàng rực rỡ và đáng yêu.

“Điện hạ, nô tỳ đỡ người hồi Ninh Nhạc Cung trước rồi đi thỉnh thái y.” Tố Lan nắm chặt cánh tay Trình Ấu Dung, lo lắng nói.

Trình Ấu Dung khẽ lắc đầu, "Giờ em cầm ngọc bài của ta đi liền đi, đợi lát nữa cửa cung khóa thì không ra ngoài được."

Vết thương trên trán bị tách trà cắt qua vẫn đang rỉ máu, dòng máu đỏ tươi chạy dọc theo xương mày nhuộm đỏ một bên mắt, khiến tầm nhìn của nàng như phủ một lớp màn đỏ.

Tố Lan không yên tâm, nhất quyết muốn đưa nàng hồi cung trước, sau khi Trình Ấu Dung mặt không biểu tình liếc nàng một cái, Tô Lan chỉ có thể ngoan ngoan đi Thái Y Viện tìm Thẩm thái y trước.

Không có Tố Lan đỡ, Trình Ấu Dung bước đi khó khăn hơn, nàng bước đi chậm rãi trong tuyết dày, bước chân hơi loạng choạng, như thể sắp ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.

Không biết là do tuyết rơi dày đặc hay là do tách trà đánh lên đầu, Trình Ấu Dung cảm thấy hơi choáng váng, mơ màng bước đi, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã đi tới một cung uyển.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua lớp trong tuyết dày, mơ hồ nhìn thấy trên tấm bảng viết hai chữ “Tầm Hạc”.

Trình Hữu Dung giơ tay lau trán, giơ tay lên xem đã thấy tay đầy máu.

Nàng nhìn chằm chằm bàn tay mình, hoàn toàn không nhận ra tiếng bước chân đang đến gần.

Bên kia màn tuyết phủ, Tấc An tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi lại gần thì đúng là thập tam công chúa.

Hắn liếc nhìn chưởng ấn nhà mình, thấy Tiết Chi không có phản ứng gì, đành phải cất tiếng hỏi: "Thập tam điện hạ, sao người lại đứng ở đây?"

Trình Ấu Dung chậm rãi xoay người nhìn sang, Tấc An chợt nhìn thấy vết máu trên nửa khuôn mặt nàng, kinh hãi thốt lên: "Điện hạ, ngài đυ.ng phải thứ gì sao?"

Tiết Chi lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của Trình Ấu Dung, không nói gì, vòng qua nàng, đi về phía Tầm Hạc cư.

Khi đi ngang qua Trình Ấu Dung lại bị nàng kéo áo choàng lại.

Bản thân Trình Ấu Dung cũng bối rối, càng nghi hoặc hơn, nhưng đầu nàng hơi nặng trĩu khiến nàng không thể suy nghĩ gì, hỉ ma xui quỷ khiến mà liền túm chặt Tiết Chi.

Tiết Chi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Điện hạ có gì phân phó?”

Trong lòng Trình Ấu Dung đột nhiên có chút tủi thân thầm kín, nàng khịt mũi, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Nhìn thấy bổn cung không hành lễ, ai cho ngươi lá gan đó?”

Tiết Chi nghe vậy, vén áo choàng lên, hất tay nàng ra, sau đó hành lễ cho có lệ.

Tâc An bên cạnh thấy có gì đó không ổn, lòng bàn chân như được bôi trơn, nhanh chóng tiến vào Tầm Hạc cư, để hai người giằng co trong tuyết.

Trình Ấu Dung lại giơ tay nắm lấy áo choàng của y, ngẩng đầu lên nói: “Hành lễ đàng hoàng cho bổn cung, làm cho có lệ bổn cung sẽ trừng phạt ngươi!”

Một nửa khuôn mặt nàng dính đầy máu, ngữ điệu lạnh lùng cùng đôi mắt sắc bén làm nàng như quỷ đến đòi mạng.

Tiết Chi nhìn chằm nàng chăm chú, lại chắp tay hành lễ với nàng lần nữa, lần này ngay ngắn quy củ.

Nhưng những ngón tay y lại đang siết chặt, tựa như đang kiềm chế điều gì đó.

Trình Ấu Dung thấy y hành lễ xong thì xoay người muốn đi, tay liền dùng lực kéo lại.

Sự kiên nhẫn của Tiết Chi thực sự đã cạn kiệt, y quay lại, thiếu kiên nhẫn hỏi nàng: "Điện hạ, người còn muốn gì nữa?"

Trình Ấu Dung mím môi không nói gì, nhưng lại kiên quyết không chịu buông ra.

Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là nàng không muốn buông tay ra.

Tiết Chi lại phất tay gạt tay Trình Ấu Dung ra, y kéo áo choàng bước đi, lười đến quản nàng.

Ánh mắt Trình Ấu Dung nhìn bóng lưng hắn chăm chú, sau đó đi theo hắn quát lớn: “Tiết Chi, ngươi thật là to gan! Dám làm như vậy với ta? Ngươi còn dám ngỗ nghịch với bổn cung, bổn cung sẽ phạt ngươi quỳ nguyên một ngày!”

Giọng nàng cao lên trở nên hơi sắc nhọn chói tai.

Lời vừa dứt, Trình Ấu Dung đã bị một cỗ sức mạnh tóm lấy, đẩy vào tường Tầm Hạc cư.

Một tay Tiết Chi nắm lấy cổ nàng, đè nàng vào tường, thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy nàng, nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy một mép bóng dáng lông chồn trắng ở dưới áo choàng đen.

"Trình Ấu Dung, ngươi lại phát điên gì nữa? Ngươi mất trí nhớ, nhưng ta thì không, ta nhớ rõ đủ loại hành vi của ngươi hai ba tháng qua, nếu như ngươi tới đây để làm ra vẻ trước mặt ta thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”

Tiết Chi ghé sát mặt Trình Ấu Dung, hai người rất gần nhau, hắn tựa hồ không thèm để ý đến vết máu trên nửa mặt nàng, lời nói lạnh như băng.

Ngón tay hắn vuốt ve chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Trình Ấu Dung, nếu hắn dùng lực nhiều hơn một chút thì một Trình Ấu Dung đang sống sẽ chết trong tay hắn.

Trình Ấu Dung ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn, hé môi nói: “Tiết Chi, nếu ngươi có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi. Nếu ngươi gϊếŧ chết một công chúa, ngươi sẽ là người chết tiếp theo."

Giọng điệu của nàng rất bình thản, nói xong nàng cười khẽ, hơi vươn cổ, đặt cổ họng mình nằm trọn trong tay Tiết Chi.

Tiết Chi nheo nửa mắt, ánh mắt cực kỳ sắc bén, y thật muốn gϊếŧ chết công chúa điên cuồng này, nhưng y thật sự không thể gây rắc rối cho mình.

Ngón tay của hắn hơi buông lỏng cho Trình Ấu Dung có không gian để thở.

Trình Ấu Dung giơ tay lên đặt lên mu bàn tay hắn, ngón tay nàng khống chế bàn tay hắn, để hắn siết cổ nàng lần nữa.

Đôi mắt nàng đỏ hoe vì ngạt thở, nhưng lời nói vẫn tàn nhẫn: "Tiết Chi, nếu hôm nay ngươi không gϊếŧ ta, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết!"

Tiết Chi cắn răng, ngón tay siết chặt, kinh mạch trên cổ nàng đập càng lúc càng nhanh, ngón tay thon dài của hắn ấn vào cái cổ thon dài, tạo nên ấn ký màu đỏ trên đó.

Trình Ấu Dung ngẩng đầu, hoàn toàn không thở được, bản năng sinh tồn khiến nàng đưa tay nắm lấy vạt áo mãng bào đỏ của Tiết Chi.

Hơi ấm ẩn trong chiếc áo sưởi ấm những ngón tay vốn đã lạnh cóng của nàng.

Cảm giác sắp chết thật không dễ chịu, khiến cho khóe mắt Trình Ấu Dung tràn ra nước mắt sinh lý, cổ họng phát ra tiếng "ưm a".

Vào lúc này Tiết Chi lại buông lỏng tay.

Cả người Trình Ấu Dung mềm nhũn, ngã xuống đất.

Nàng cúi đầu, ôm cổ họng ho khan.

Tiết Chi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đùa của nàng, lạnh lùng nói: “Điện hạ, cho dù nô tài có gϊếŧ người thì cũng có cách tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết hiềm nghi trên người ta. Nhưng nếu người thực sự muốn chết thì sẽ không nắm cổ áo nô tài xin tha.”

Trình Ấu Dung ho đến nước mắt đầm đìa, ngẩng mặt lên, cong môi cười nói: “Hoạn quan đúng là hoạn quan, không phải bổn cung xin tha, bổn cung chỉ muốn chạm vào nam nhân ít nhất một lần trong đời trước khi chết, đáng tiếc....”