Thẩm An Chi xách hộp thuốc đi dọc theo đường ra khỏi cung.
Phía sau y lài hai cung nhân, khoảng cách không xa nên có thể nghe loáng thoáng tiếng thì thầm của họ.
“Ngươi nói xem, sao dạo này điện hạ cứ gặp chuyện vậy? Cứ bị thương rồi sinh bệnh, trước đó còn uống thuốc liên tục cả tháng, trong bếp ám cả mùi thuốc,vốn tưởng đã dừng lại, nhưng bây giờ lại tiếp tục sắc thuốc…” Cung nhân oán giận nói.
Một cung nhân khác vội vàng thấp giọng nói: "Suỵt, nhỏ giọng thôi, Tô Lan cô đã phân phó, chuyện này không ai có thể nói gì!"
"Bây giờ muộn như vậy, ai có thể nghe thấy? Chỉ có chúng ta khổ sở giữa tuyết rơi gió lớn, còn phải ra ngoài lấy thuốc."
…
Thẩm An Chi thấp giọng ho khan, hai cung nhân phía sau lập tức im bặt.
Sau khi gói thuốc xong đưa cho cung nhân mang về Ninh Nhạc Cung, y mới dựa vào ghế thở dài một hơi.
Ngoài Thẩm An Chi, tối nay còn có một bằng hữu tốt của y cùng canh ở Thái Y Viện, hai người biết tận gốc rễ nhau, không có gì giấu nhau.
Người nọ nhìn thấy y giơ tay xoa xoa thái dương, hỏi: "Sao vậy, vị kia lại làm huynh tức giận sao?"
Thẩm An Chi lắc đầu.
Người nọ lại đề nghị: “Ta nghĩ huynh nên đi xin chuyển sang Cục Dược. Thái y ở đó chỉ chịu trách nhiệm về dược liệu, không cần phụ trách chủ tử trong cung, huynh cũng sẽ không bị nàng uy hϊếp nữa.”
Thẩm An Chi im lặng không trả lời.
Bằng hữu khuyên y: “Vốn dĩ thiên phú của huynh tốt như vậy, xin qua bên đó phỏng chừng có thể thăng tiến nhanh, đâu giống ở bên này, không biết bao nhiêu năm nữa mới thăng tiến… huynh lại còn bị nàng hϊếp bức, thật là làm người ta khó chịu.”
“Được rồi, ta biết huynh bất bình cho ta, nhưng có vài lời vẫn nên để trong lòng, nếu bị người khác nghe được thì huynh còn muốn sống nữa không?” Thẩm An Chi hơi bất lực vì bằng hữu nói không lựa lời, lên tiếng ngăn cản.
Thái y nọ vội vàng thu lại lời định nói.
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi, trên tường đã tích tụ một lớp tuyết trắng dày, đưa mắt nhìn một vòng, trong cung một mảnh trắng xóa.
Mới sáng sớm Tố Lan đã đánh thức Trình Ấu Dung dậy uống thuốc, đêm qua nàng cũng rót cho công chúa uống một chén sợ người nửa đêm phát sốt, may là ban đêm nàng không sốt.
Trán Trình Ấu Dung đã được băng bó, một mảnh vải thô bằng hai ngón tay quấn quanh đầu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch dọa người.
Tâm tình nàng không tốt từ lúc mới ngủ dậy nên Tố Lan cẩn thận hết mức để hầu hạ nàng.
“Tố Lan, dạo này Tiết Chi đang bận việc gì?” Nàng đưa bát thuốc cho Tố Lan, thuận miệng hỏi.
“Nô tỳ không rõ lắm, nhưng phần lớn thời gian hẳn là ở bận xử lý yến tiệc thường niên.” Tố Lan nhỏ nhẹ trả lời.
Trình Ấu Dung gật đầu, vẻ mặt hơi suy tư.
Buổi chiều Thẩm An Chi lại tới, sắc mặt Trình Ấu Dung đã tốt hơn một chút.
Chăm chú nhìn y bắt mạch cho mình, Trình Ấu Dung hỏi: “Hôm qua ngươi trực đêm sao?”
Thẩm An Chi cụp mắt xuống, gật đầu đáp lại nàng.
Tâm tình nàng không tốt liền nổi ý xấu lên, thấp giọng nói: "Đã lâu không có phái người tới nhà ngươi, mẫu thân và muội muội ngươi bây giờ vẫn tốt chứ?”
Thẩm An Chi cau mày, bình tĩnh đáp: “Trong nhà vi thần hết thảy đều ổn.”
"Ồ, cũng đúng, dù sao bổn cung đã ban cho ngươi nhiều ngân lượng như vậy." Trình Ấu Dung cười nhẹ, chậm rãi nói.
Sắc mặt Thẩm An Chi tái nhợt, quỳ xuống đất hỏi Trình Ấu Dung: “Điện hạ lại có chuyện gì sao? Người cứ nói thẳng, không cần lấy người nhà vi thần ra để nhắc nhở.”
Trình Ấu Dung thu cổ tay lại, chống tay lên mặt, hồi lâu không nói chuyện.
Trong điện ấm áp tràn ngập hương thơm, không phải hương son phấn bình thường mà có mùi hoa sen thoang thoảng rất dễ chịu, nhưng hiện tại Thẩm An Chi không có tâm tư ngửi xem đó là thành phần gì.
Ngón tay y đặt trên thảm, trong lòng y phẫn uất, phần nhiều là cảm giác bất lực.
Ai bảo y là thái y xuất thân từ gia đình nghèo khó?
Không có gia tộc, không có quyền thế, chỉ có một thân y thuật, vốn tưởng vào Thái Y Viện là có thể như diều gặp gió, nào ngờ trong Thái Y Viện ngọa hổ tàng long, mình ở trong đó cũng không quá nổi trội.
Trình Ấu Dung lấy người nhà y ra uy hϊếp, nhưng không thể không nói, nàng ban vàng bạc vật chất quả thực đã cải thiện cuộc sống của mẫu thân và muội muội…
Trong điện nhất thời yên tĩnh,Trình Ấu Dung rũ mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất.
"Có độc dược nào có thể khiến người ta hộc máu nhưng không tổn hại đến tính mạng không?" Trình Ấu Dung cúi người, thấp giọng hỏi y.
Thẩm An Chi cau mày suy nghĩ, sau đó nói: “Không có, là dược sẽ có ba phần độc, huống chi là độc dược…”
Trình Ấu Dung tiếc nuối thở dài, nhưng vẫn nói: "Ta mặc kệ, ngươi đi bốc cho ta, mấy ngày nữa ta phải dùng."