Diễm thở phào nhẹ nhõm khi nghe bác sĩ thông báo rằng Cúc đã qua cơn nguy hiểm. Giờ chỉ đợi hết thuốc gây mê là cô sẽ tỉnh lại. Nhưng vì chân phải của cô bị va đập mạnh nên nhất thời không thể đi lại được. Cúc được chuyển đến phòng bệnh cùng với Bảo Ngọc. Hai người nằm ở hai cái giường bệnh gần cạnh nhau. Diễm lấy ghế ngồi ở giữa hai chiếc giường ấy. Cùng ngắm nhìn hai người con gái mà nàng đã dành cả thanh xuân để yêu thương, hai mẹ con cô thật sự rất là giống nhau...
Bảo Ngọc cựa người một cái rồi dụi mắt gọi Diễm. Diễm vội vỗ vai cho con bé ngủ tiếp, nhưng con bé lại mở mắt tròn xoe nhìn cô và hỏi.
"Mẹ ơi, cô Cúc đâu."
Diễm lườm yêu con bé một cái rồi chỉ sang giường bên cạnh nói với nó.
"Cô Cúc đang nằm kia. Tại con đi đường không chú ý nên làm cô Cúc bị thương. Giờ chân cô Cúc phải bó bột rồi kìa. Mẹ phải phạt con thế nào đây hả Ngọc?"
Bảo Ngọc xụ mặt xuống ra vẻ hối lỗi, sau đó khoanh tay lại nói với mẹ.
"Bảo Ngọc xin lỗi mẹ. Bảo Ngọc biết lỗi rồi, lần sau Bảo Ngọc không dám như vậy nữa. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ à..."
Bảo Ngọc vừa mếu máo, lại vừa lay người Diễm với cái giọng mềm nhũn, nịnh nọt. Làm Diễm không tài nào mà giận nổi con bé. Nàng cố gắng nghiêm mặt nhìn con rồi hỏi.
"Sao, gọi mẹ cái gì? Muốn mè nheo cái gì nữa đây?"
"Cô Cúc bị đau chân, cô Cúc sẽ không đi được. Hay mẹ đón cô Cúc về nhà mình nuôi đi."
Diễm không thể nhịn nổi được mà bật cười với vẻ ngây thơ mà gây vô số tội của con bé. Ở giường bên cạnh Cúc cũng không nhịn được mà phì cười một tiếng. Làm hai mẹ con Diễm giật mình nhìn qua. Cúc vẫn đang đau đầu, lại thêm cảm giác sượng trân vì tiếng cười bật ra vô duyên trong khi nãy giờ cô còn đang cố gắng giả vờ ngủ để nghe lén cuộc nói chuyện vô cùng thú vị của hai mẹ con Diễm. Cũng may là có Bảo Ngọc vô tri lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
"Cô Cúc, a cô Cúc tỉnh rồi. Cô Cúc ơi. Bảo Ngọc xin lỗi vì đã làm cô Cúc bị ngã. Bảo Ngọc đã xin mẹ Diễm đón cô Cúc về nhà nuôi rồi."
Diễm nhăn nhó nhìn đứa trẻ hồn nhiên trong sự bất lực. Mới khi nãy còn nhăn nhó kêu đau, mà giờ đã chạy qua bên giường của Cúc để sáp lại với cô rồi. Ngoài cảm giác nhẹ nhõm vui mừng khi thấy cô đã tỉnh lại thì trong lòng nàng có chút ghen tị không hề nhẹ. Cảm giác như mình chỉ là đứa đẻ thuê cho cô thôi vậy.
Cúc nhìn gương mặt bí xị của nàng thì càng thêm yêu thích. Đúng lúc đang định mở lời năn nỉ cùng Bảo Ngọc thì con bé động vào cái chân đau của cô làm cô bất ngờ bị đau điếng liền la lên oai oái.
"Á, đau quá."
Diễm giật mình bế Bảo Ngọc ra, trong miệng liên tục cằn nhằn.
"Con bé này thật là nghịch ngợm. Mẹ Cúc... À quên cô Cúc mới tỉnh dạy, còn đang đau mà con leo trèo lên người cô ấy vậy à. Sao không biết phải trái gì vậy?"
Bảo Ngọc biết lỗi của mình, nhưng bị mẹ mắng như vậy liền cảm thấy tủi thân. Nó vùi đầu vào ngực Cúc để khóc. Cúc vỗ về con bé.
"Không sao, không sao. Cô Cúc chỉ hơi bị thương nhẹ thôi. Mẹ Diễm đừng la con nữa mà."
Diễm trợn mắt lên nhìn Cúc rồi làu bàu.
"Còn chị nữa đó. Con bé nó còn nhỏ nên không biết gì thì thôi đi. Mình lớn đầu rồi còn không biết xe đang chạy tới mà lao ra à. Giờ con bé nó leo lên người như vậy thì phải nhắc nhở nó chứ. Sao để nó đυ.ng vào vết thương vậy, ngốc thế không biết nữa."
Cúc biết là Diễm chỉ đang khẩu xà tâm phật với cô thôi. Chứ lúc đó cô không chạy ra nhanh thì người nằm đây cũng sẽ là Diễm thôi, nhất định Diễm sẽ lao ra để đẩy Bảo Ngọc ra khỏi chiếc xe ấy giống như cô. Cô liền nhận lỗi để cho nàng hạ hoả.
"Là chị sai, chị sai hết. Xin lỗi em."
Bảo Ngọc có nhận ra chút gì đó lạ lạ giữa cô giáo và mẹ của mình. Nhưng nó đang giả bộ khóc nhè để mẹ không giận mình nữa nên nằm im thin thít không dám hỏi nhiều. Diễm liền bế Bảo Ngọc ngồi vào lòng mình rồi nói với cô.
"Chị ra ngoài này lâu chưa? Có ai ở cùng không?"
"Chị ra hôm bé Ngọc bắt đầu học đàn ý. Chị ở một mình thôi."
Nghe Cúc trả lời như vậy, Diễm đã hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cô. Diễm còn rất nhiều điều muốn chất vấn cô, nhưng thấy cô mới tỉnh lại chắc còn mệt nên lảng qua chuyện khác. Nàng hỏi cô.
"Uống nước không?"
"Có."
Bảo Ngọc nhanh chóng chạy đi lấy nước đưa cho Diễm, để Diễm đỡ Cúc dạy uống nước. Nó nhìn thấy mẹ và cô giáo của mình thân nhau thì rất là vui...
Bảo Ngọc chỉ bị thương ngoài da nên có thể ra viện và đi học bình thường. Diễm nhờ cô Lụa tới bệnh viện để phụ chăm sóc Cúc giúp mình. Còn nàng thì chạy đi chạy lại giữa tiệm vải và bệnh viện với cô. Hai người cũng ít có thời gian nói chuyện với nhau. Vì Diễm lúc nào cũng ở tư thế vội vội, vàng vàng. Buổi tối thì nàng đưa Bảo Ngọc vào bệnh viện để hai mẹ con nàng ngủ lại cùng cô.
Cúc thấy Diễm vất vả chạy tới chạy lui như vậy thì rất là áy náy. Cô nói nàng cứ lo công việc đi. Ở đây cô Lụa và các y tá cũng rất nhiệt tình giúp đỡ mình rồi. Vậy mà Diễm chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi nói rằng mình tự biết cân nhắc. Cúc chả dám cãi lời nàng nên đành chịu đựng cảm giác áy náy này vậy. Mà thật lòng cô cũng rất vui khi được nhìn thấy nàng mỗi ngày. Được nàng dành thời gian quan tâm chăm sóc như vậy chứng tỏ trong lòng nàng vẫn còn rất để tâm tới cô...