Thường ngày Diễm cũng giống như bao phụ huynh khác. Cũng chỉ trở Bảo Ngọc đi học vào buổi sáng, đến chiều thì đón con bé về. Nàng chỉ trao đổi trực tiếp với cô giáo chủ nhiệm và cô hiệu trưởng của con thôi. Còn cô giáo dạy đàn, dạy nhảy và dạy tiếng anh... Thì nàng chưa gặp bao giờ. Vì các cô chỉ tới dạy theo ca mà thôi.
Hôm đầu tiên Bảo Ngọc đi học đàn về, con bé có kể với Diễm là cô dạy đàn rất đẹp. Cô ấy còn hỏi con có thấy cô quen không? Nhưng con bé không biết cô là ai cả. Cô chỉ cười thôi... Rồi suốt ngày con bé líu la líu lô bên tai nàng là cô giáo dạy nhạc rất hiền, rất tốt, đàn rất giỏi, hát rất hay... Đến nỗi mà Diễm muốn ghen tị với cô giáo của con luôn.
Tầm một tháng sau đó, nhà trường tổng kết năm học cũ để chuẩn bị cho một năm học mới. Vì là trường tư nhân, nên nhà trường chỉ sắp xếp cho các bạn nhỏ nghỉ hè có ba ngày rồi bước vào năm học mới luôn.
Diễm cũng tranh thủ làm việc xong xuôi để dành ba ngày này đi chơi cùng với con. Dù nàng có bị cuốn vào vòng xoáy của công việc đi chăng nữa, thì Bảo Ngọc vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu đối với nàng.
Tối hôm ấy, sau khi dắt con đi thăm lăng Bác, rồi đi sở thú chơi, Diễm lại cho con đi trung tâm thương mại để mua sắm. Lúc ra khỏi cửa, Bảo Ngọc đòi ăn kem. Nên Diễm chiều ý con mà ghé vào mua hai cây cho hai mẹ con.
Trong lúc nàng loay hoay tính tiền, thì Bảo Ngọc đảo mắt, láo liêng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Hình bóng cô giáo dạy nhạc ở bên kia đường liền hiện ra trong mắt nó. Nó vì vui mừng mà quên cả nguy hiểm liền hò reo sung sướиɠ.
"Cô Cúc, cô Cúc"
Vừa reo lên, con bé vừa chạy về hướng cô giáo của mình làm Diễm trở tay không kịp. Còn Cúc thì nghe con bé gọi mình liền giật mình quay qua nhìn. Cô thấy Bảo Ngọc đang chạy như bay về phía mình. Con bé dường như đang quên luôn cả những chiếc xe đang chạy vồn vã đằng sau.
Một chiếc xe bốn chỗ đang càng lúc càng tiến lại gần con bé. Cả Cúc và Diễm đều đang hướng ánh mắt về phía con gái của mình. Họ cùng một lúc chạy vội về phía Bảo Ngọc. Nhưng Cúc nhanh hơn Diễm một chút. Cô ôm lấy con bé và chạy đi để tránh chiếc xe đang chạy bon bon kia.
KÉT... RẦM... MÁU...
Không kịp rồi. Chiếc xe đã đâm vào mẹ con Cúc khiến cô bật ngã ngửa về phía trước. Những vũng máu đang nhỉ ra ở phía sau đầu của Cúc. Còn Bảo Ngọc thì vẫn nằm gọn trên người cô, vục đầu vào ngực cô mà run cầm cập.
Hai cây kem mà Diễm mua đã bị nàng quăng đi và nằm gọn trên lòng đường, tan chảy ra thành chất lỏng màu trắng sữa. Diễm đỡ lấy đầu của Cúc để nâng lên rồi dùng tay áo của mình bịt lấy phía sau đầu cô như để cầm máu cho cô vậy. Bảo Ngọc lúc này đang nằm giữa vòng tay của Cúc và Diễm. Giống như hai người mẹ đang che chở cho con mình. Nàng nhìn Cúc với những hơi thở yếu dần, đang cố thều thào nói với cô.
"Em coi thử xem con có làm sao không?"
Diễm đỡ Bảo Ngọc dạy, mà con bé vẫn nắm chặt lấy tay của Cúc. Diễm vuốt ve mái tóc ở trên trán của Cúc rồi lắc đầu nói.
"Con bé không sao? Nhưng con bé rất yêu chị, nó cần chị. Em cũng cần chị. Hãy cố gắng lên nhé. Xe cấp cứu đến rồi."
Cúc khó khăn gật đầu với nàng. Ánh mắt đen tròn xoe của Bảo Ngọc đang ngấn nước cứ nhìn chằm chằm vào cô. Khiến cô đang mệt đến muốn lịm người đi nhưng lại không nỡ bỏ con ở lại. Dù lúc này đôi mắt của cô đã tối sầm đi, nhưng cô vẫn không cho phép mình nhắm mắt lại. Cô sợ, nếu bây giờ cô nhắm đôi mắt lại, thì sẽ mãi mãi không bao giờ mở mắt ra được nữa.
Dòng người đang quây lại ngó nhìn các cô. Tiếng còi xe cấp cứu cũng vang lên inh ỏi. Mọi người đưa Cúc lên xe. Và mẹ con Diễm cũng đi theo cô vào bệnh viện.
Diễm rất muốn hỏi thăm Bảo Ngọc về cô. Nhưng con bé cũng chỉ là một đứa trẻ lên bốn và tinh thần con bé cũng đang rất hoảng loạn sau tai nạn vừa rồi. Mà Bảo Ngọc cũng bị thương ở ngoài da. Nên các bác sĩ sơ cứu cho con rồi cho con một ít thuốc an thần để nằm nghỉ ngơi. Đợi con ngủ rồi, Diễm mới lấy điện thoại gọi cho cô chủ nhiệm của Bảo Ngọc để hỏi thăm. Vì khi nãy, nàng nghe thấy con bé gọi "cô Cúc". Và với những gì con bé tâm sự cùng mẹ, thì nàng có thể mơ hồ đoán được, người cô giáo dạy nhạc mà Bảo Ngọc hay nhắc tới chính là Cúc.
Không ngoài dự đoán của nàng. Cúc chính là cô giáo của con. Diễm vừa giận nhưng cũng vừa cảm động, vừa cảm thấy thương cô và con nhiều hơn. Hoá ra, Cúc đã trở về với mẹ con nàng rồi. Thời gian qua, cô đã ở rất gần mẹ con nàng. Nhưng có lẽ, vì những lời oán hận của nàng, mà cô chưa tự tin để đường đường chính chính về bên mẹ con nàng.
Trong giây phút nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng lại im lìm. Diễm bỗng chốc cảm thấy tự trách chính bản thân mình. Tại sao nàng phải cay nghiệt với cô như vậy chứ? Nàng để cô phải chống chọi với bệnh tật một mình. Để cô phải cắn dứt lương tâm vì sự oán hận của nàng đối với cô. Khiến cô yêu, cô nhớ cũng chẳng dám về bên nàng. Cô còn phải làm cô giáo dạy nhạc để được gặp con gái của mình. Huhu. Tại sao nhân duyên của nàng và cô lại gặp quá nhiều thử thách và sự trớ trêu như vậy chứ?