Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 66: Năng khiếu

Hai cánh môi khô nứt nẻ của Cầm và Vân nhanh chóng được đầu lưỡi của đối phương liếʍ láp tới mềm mại và ngọt ngào. Những động tác liếʍ mυ'ŧ trên đầu môi cũng thật nhịp nhàng và đồng điệu, khiến thân xác của những cô gái đang yêu trở nên tê dại và thăng hoa vì hạnh phúc. Thi thoảng có vài giọt nước mắt mặn chát rơi xuống giữa hai bờ môi đang dính chặt vào nhau. Giọt nước mắt ấy thật thiêng liêng, nó minh chứng cho tình yêu và sự cảm động đến bật khóc của hai cô gái này.

Không khí lạnh cũng dần tan biến bởi trái tim và tình yêu ấm áp của chúng đang sưởi ấm cho nhau. Nụ hôn triền miên, mê mẩn rất lâu mới dứt ra được. Ánh mắt chúng nhìn nhau ngượng ngùng, Vân nói với Cầm.

"Đi về thôi, ngoài này lạnh lắm."

Cầm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vân, đan xen những ngón tay của chúng vào với nhau, để sưởi ấm cho nhau, đánh tan cái không khí lạnh về đêm. Hai đứa im lặng rảo bước về nhà. Tới giữa đường, Vân nói với Cầm.

"Cầm này, nếu sau này mày hết yêu tao. Thì chúng mình vẫn là bạn nha."

Cầm ngưng bước chân lại, nhìn Vân rồi hậm hực nói.

"Mới yêu nhau được vài phút mà mày đã nói gở rồi."

Vân cũng bĩu mỏ ra với Cầm.

"Tao phải giao kèo trước chứ. Vì thời gian qua, lúc hai đứa mình không nói chuyện với nhau. Tao đã rất sợ sẽ mất đi một người bạn như mày. Nên tao muốn, hiện tại chúng mình cứ sống theo lời mách bảo của trái tim mình. Để sống thật với xúc cảm của bản thân. Nhưng cuộc sống mà, có những điều không thể nói trước được. Lỡ như… chúng mình có biến cố gì đó. Hoặc là theo thời gian, cảm giác yêu đương dành cho đối phương không còn nữa. Thì cũng đừng xa cách nhau như chị Diễm với người yêu của chị ấy có được không?"

"Ừ. Nhất định chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau. Bên nhau suốt đời nhé. Tao tin là chúng mình sẽ không bao giờ chán nhau đâu. Haha."

Vân gõ lên trán của Cầm, xì nhẹ một tiếng rồi nói.

"Nói trước bước không qua."

Cả hai cùng mỉm cười hạnh phúc và vui sướиɠ đi về phòng. Khi nãy trong lòng cả hai cùng có chung một thắc mắc, là người yêu rồi thì phải xưng hô với nhau như thế nào? Cuối cùng, Vân mở lời ra nói trước, gọi nhau mày tao để thăm dò ý Cầm với sao. Mà thấy Cầm cũng không ý kiến gì, lại còn hùa theo nó. Thành ra cả hai vừa thích thú, vừa buồn cười.

Những ngày sau đó, Cầm và Vân vẫn cứ gọi nhau mày tao như vậy. Diễm nhìn khoảnh khắc yêu nhau vô tư nhưng cũng đầy ngọt ngào của bọn trẻ thì cảm thấy lòng mình như ấm lại. Mỗi ngày, nàng lại hưởng ké chút năng lượng tích cực từ tình yêu của bọn chúng. Đôi lúc nàng cũng nhớ tới Cúc. Không biết giờ này chị ấy thế nào? Có chịu bỏ rượu và thuốc lá để chữa bệnh không? Có nhớ mẹ con nàng không? Hay chị ấy đã yêu người khác rồi?

Từ khi Diễm trở về Hà Nội thì đã quyết tâm cắt đứt hết mọi liên lạc với mọi người ở trong Sài Gòn. Nàng thay số điện thoại khác, nên không thể nào biết về tình hình của Cúc được…

NỬA NĂM SAU.

Xóm trọ của Diễm thuộc diện quy hoạch, nên mọi người phải chuyển đi ở nơi khác. Các cô họp lại với nhau một bữa cuối. Xóm chợ cũng không còn đầy đủ thành viên như lúc trước nữa. Trong thời gian qua, có một cô con trai ra tù, lấy vợ rồi sinh con nên cô đã chia tay xóm chợ để về quê bế cháu cho nó. Một cô thì già rồi nên cũng về quê tận hưởng tuổi già. Nhưng chẳng bao lâu thì cô ấy ra đi vì đột quỵ. Cái chết đường đột của cô ấy ít nhiều cũng khiến mọi người ở xóm chợ suy sụp theo.

Hôm nay ngồi ôn lại kỷ niệm. Mọi người cùng trò chuyện, tâm sự với nhau. Ai cũng cảm thấy may mắn khi mấy năm qua, làm việc cho Diễm được nàng đãi ngộ tử tế nên cũng có ít vốn giắt lưng. Giờ đây còn năm cô nữa. Cô Thanh với cô Loan bàn nhau thuê chung cái nhà nguyên căn nho nhỏ để sau này nếu Cầm và Vân có quyết định kết hôn, sinh con thì hai bà sẽ phụ chúng chăm con.

Còn cô Lụa có tuổi rồi, không bê vác được nữa nhưng cần thận, tỉ mỉ lại khéo tay. Diễm kêu cô về nhà làm giúp việc cho mình, cô ở lại nhà của nàng luôn. Còn hai cô kia thì thuê chung một phòng trọ ở gần tiệm vải của Diễm.

Bảo Ngọc đã khỏi bệnh hoàn toàn, con bé đi học ở một trường mầm non quốc tế. Ở đây, cô giáo nói với Diễm rằng, Bảo Ngọc rất có năng khiếu với đàn piano. Nếu có điều kiện thì hãy cho con bé học thêm. Và Diễm đồng ý ngay lập tức. Vì nàng muốn con bé được phát triển theo sở trường của nó. Chỉ cần sở thích của Bảo Ngọc không gây hại cho người khác. Thì Diễm nhất định sẽ đáp ứng cho con bé. Nàng còn mua cho con bé một cây đàn để con thích có thể tự tập ở nhà. Con bé háo hức vỗ tay cười thật lớn. Mỗi lần nhìn Bảo Ngọc ngồi đánh đàn, Diễm lại thấy hình ảnh Cúc đang vừa đàn vừa hát cho nàng nghe... Con bé thật giống cô. Giống từ khuôn mặt, tính cách và cả năng khiếu nữa.