Trên trời có những vì sao lấp lánh, bao bọc xung quanh ánh trăng vàng chiếu sáng nơi Cầm và Vân đang đứng. Không gian trở nên tĩnh lặng, đối lập hoàn toàn với không khí ồn ào của vài phút trước. Những cánh cửa phòng trọ đều đã khép kín lại. Chỉ còn hai đứa con gái với ánh mắt chứa đầy lửa giận, cùng chút lửa tình đang nhìn nhau.
Tiếng gió thì thào bên tai, đu đưa khe khẽ thổi nhẹ làm cho cái rét cuối đông càng thêm lạnh lẽo.
Bốn mắt cứ nhìn chằm chằm vào nhau, cánh môi lạnh hờ hững muốn nói rất nhiều nhưng lại chỉ run run không mấp máy được thành lời.
Ở trong khe cửa phòng nhỏ xíu, có vài con mắt đang lén rình mò chờ đợi hành động của hai đứa nhỏ. Cuối cùng, Vân mở lời trước. Vì suy cho cùng, nó là người đã tát Cầm rất đau. Nó nhớ, khi tát Cầm xong, bàn tay nó cũng tự cảm thấy nóng bừng và đau rát.
"Có muốn ra ngoài bờ đê nói chuyện chút không?"
"Ừ"
Không gian lại trở về với sự yên tĩnh. Những bước chân của hai đứa con gái cũng thật chậm, thật nhẹ. Chúng bước từng bước sải chân bên nhau. Đồng điệu nhưng vẫn giữ khoảng cách tới cả một sải tay. Cứ đi song song với nhau như vậy. Mà cảm giác đoạn đường ấy thật ngắn. Mới chớp nhoáng là đã đi ra tới cây cầu nhỏ xíu bên bờ đê vắng vẻ. Từ ngày làm cho Diễm, mọi người không phải ngủ ngày cày đêm như trước nữa. Nên vào những buổi tối mùa hè, cả xóm chợ lại rủ nhau ra ngoài này ngồi hóng gió.
Nhưng giờ là mùa đông, ở trong nhà còn đang phải chùm chăn kín mít. Chẳng ai rảnh mà ra ngoài này hứng gió trời lạnh buốt để rước bệnh vào người. Chỉ có hai đứa nhóc muốn làm khùng làm điên này bị phụ huynh đuổi đi thì mới ra ngoài này ngồi thôi.
Cả hai đứa đều đang lạnh run người. Khi nãy ở trong nhà nên chúng chỉ mặc áo len, chứ không khoác thêm áo khoác vào. Gió thổi khiến tóc chúng bay bay, làm cho đối phương đều nhìn thấy người còn lại thật quyến rũ. Mà từng cơn lạnh đang gặm nhấm trong người khiến cho bọn nó lo lắng cho người đứng cùng mình. Liệu bạn ấy có lạnh như mình không? Có chịu nổi cảm giác rét buốt này không? Rồi ngày mai có đổ bệnh không?
Vân biết hành động và lời nói của mình đã làm tổn thương Cầm. Vì khi ấy, nó được Cầm tỏ tình bất ngờ nên phản ứng hơi thái quá. Nhưng khi về nhà, nó lại nhanh chóng quên đi nỗi phiền muộn vì bị thất tình với tên khốn kia. Mà chỉ nhớ đến cái chạm môi với Cầm. Thật mềm, thật cuốn. Khiến nó bị động tới một lúc sau mới phản ứng lại được. Giờ nó mới ngẫm ra được một câu nói thật chí lý đó là cách tốt nhất để xua tan nỗi phiền muộn là có một nỗi phiền muộn lớn hơn.
Rồi những ngày sau đó, Vân thấy Cầm bơ nó, không trò chuyện, không thèm nhìn nó một cái. Nó bắt đầu cảm thấy cơ thể phản ứng dữ dội. Giống như hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người nó. Nỗi đau bị Cầm lạnh nhạt còn lớn hơn cả việc thất tình của nó nữa. Trong lòng nó bứt rứt đến khó tả. Muốn tiến lại gần Cầm một chút, nhưng cái tôi lại quá cao. Đẩy chúng nó ngày một xa nhau hơn...
Ngay lúc này đây, Vân thấy môi Cầm thật đẹp, thật quyến rũ như đang mời gọi nó. Rõ ràng là mùa đông, cánh môi của chúng vì lạnh mà trở nên nứt nẻ, khô lại. Nhưng chẳng hiểu sao nó lại thấy cái môi kia đang căng bóng mời gọi. Nó muốn làm gì đó để hâm nóng bầu không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch này...
Mắt chạm mắt, môi chạm môi, Vân đã chủ động chạm môi mình vào môi của Cầm. Hai đứa đứng chôn chân một chỗ. Ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn nhau. Bàn tay Vân tìm đến bàn tay Cầm để sưởi ấm cho những ngón tay đang lạnh lẽo trước gió.
Chúng cảm thấy cơ thể đang nóng dần lên, bất chấp những cơn gió vẫn đang đu đưa lạnh ngắt. Trái tim đập nhanh mất kiểm soát. Toàn thân rạo rực khoan khoái đến lạ thường. Càng lúc càng khát khao được gần nhau nhiều hơn nữa.
Cầm thấy môi Vân vẫn cứ để im trên môi mình như vậy, không có ý định di chuyển thêm thì tiếc nuối rời môi mình ra khỏi môi Vân. Nó sợ nếu để lâu hơn nữa, nó sẽ trở nên u mê không lối thoát. Và nó sẽ có những hành động mạo phạm đến Vân. Nó hỏi Vân.
"Ý mày là gì?"
"Thì hôm trước mày hôn tao. Hôm nay tao đòi lại thôi."
Với lý lẽ ngang ngược này của Vân, thì nhất thời Cầm không biết phản pháo lại như thế nào. Bởi đầu óc nó đang loạn xạ cả lên chẳng nghĩ được gì. Có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nó lại nói với Vân.
"Vậy đòi xong rồi thì về thôi không lạnh."
Vân nghe vậy thì ấm ức chửi nó.
"Con điên."
Cầm trợn mắt hỏi.
"Sao mày chửi tao điên."
"Mày điên, mày bị điên. Mày nói yêu tao. Mày hôn tao xong mày bỏ mặc tao. Giờ tao hôn lại mày rồi mày lại đòi bỏ về. Tao không biết đâu, mày là con điên. Tao bắt đền mày. Huhu."
Lần đầu tiên trong đời, Cầm thấy con gái thật khó hiểu. Tự nhiên nó chửi mình bị điên, mình chưa khóc mà nó lại khóc thế này. Cầm bất lực dỗ dành.
"Thôi đừng khóc nữa. Là tao bị điên được chưa. Tao yêu mày nên tao bị điên..."
Vân càng khóc lớn. Nó dùng hai tay đấm nhẹ nhàng nhưng liên tục vào ngực Cầm trách móc.
"Không phải vì yêu tao là mày điên. Mà mày điên vì mày không thể hiện tình yêu với tao. Tao nhận ra tao cũng yêu mày. Nhưng mày lại cứ lạnh nhạt với tao. Tao rất ân hận vì đã đánh mày. Nhưng tao không thể nào làm hoà với mày, rồi nói với mày là tao cũng yêu mày được. Tại tao có sĩ diện của tao. Tao cũng sợ mày nghĩ là tao dễ dãi, đa tình. Mới chia tay thằng đó đã nhận lời yêu mày. Huhu... Ưʍ..."
Miệng Vân nói liến thoắng. Cầm nhìn cánh môi khi nãy vừa chạm vào môi mình cứ mấp máy đóng mở liên hồi thì không kìm lòng được nữa mà kéo Vân lại gần. Mở rộng hai cánh môi của mình ra mà ngậm chặt lấy đôi bờ môi của Vân, không cho Vân nói tiếp...