Chuyện của hai đứa xảy ra cũng cả tháng nay rồi. Cầm và Vân đã không nói chuyện với nhau kể từ ngày hôm ấy. Cả hai đứa đều đang ở tình trạng gặp nhau mỗi ngày, muốn tiến đến nói chuyện với nhau, muốn chia sẻ cùng nhau nhưng vì cái tôi quá lớn mà không đứa nào chủ động mở lời trước. Khiến cho chúng có cảm giác rất khó chịu và gượng gạo. Hơn nữa, Cầm nghĩ bản thân mình là người bị tổn thương nhiều hơn. Vì nó thấy Vân đâu có yêu nó đâu, vậy thì làm sao mà Vân hiểu được cảm giác của nó chứ. Nên nó nhất quyết không chịu làm hoà. Nó đau đớn, bứt rứt trong lòng nhưng lại không biết giãi bày cùng ai. Giờ có Diễm trò chuyện cùng. Nó tự nhiên bị chạm vào mạch cảm xúc liền khóc lớn.
"Khi em gọi Vân đến khách sạn, chúng em thấy một đôi nam nữ không mặc đồ đang cuốn lấy nhau trên giường. Vân nổi điên lên quát tên kia. Nhưng hắn lại không hề có chút hối lỗi, hắn nói Vân không hiến dâng thân xác cho hắn, không đáp ứng được nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của hắn thì hắn đi tìm người khác mà thôi. Có gì mà phải làm lớn chuyện lên nhỉ. Hai người cũng đã là gì của nhau đâu."
Vậy là Vân tát hắn một cái rồi bỏ đi, em chạy theo an ủi thì bị Vân trách móc. Vân nói là Vân cảm thấy xấu hổ khi để em nhìn thấy nó trong bộ dạng như vậy. Nó giống như bị mất hết thể diện và trở thành kẻ đáng thương. Nó thấy mình là một con ngốc dễ bị lừa gạt... Vân vừa khóc, vừa nói. Nó toàn nói những lời đau khổ, bi quan khiến em cảm thấy trái tim muốn tan nát theo nó. Vậy nên...
Nên là... Trong lúc em không biết phải làm sao để dỗ dành nó. Em đã hôn môi nó. Vân đứng im một lúc rồi đẩy em ra. Sau đó nó tát em một cái rất mạnh và hỏi em tại sao lại đùa giỡn nó như vậy. Thì em mới nói là em không giỡn. Em yêu nó. Tình yêu này là thật lòng và trái tim em chỉ có một mình nó mà thôi. Có lẽ tình yêu này xuất phát từ rất lâu rồi, chỉ là đến bây giờ em mới nhận ra thôi. Thế là nó chửi em là đồ biếи ŧɦái rồi bỏ đi luôn. Để lại em đứng chôn chân một mình ở đó.
Em không nghĩ là Vân lại kỳ thị tình yêu đồng tính. Chẳng phải khi nghe chuyện tình của chị, nó cũng đâu có phản ứng dữ dội gì đâu. Sao tự nhiên nó lại gay gắt với em như vậy chứ. Hai từ biếи ŧɦái mà nó chửi khiến em cảm thấy đau nhói ở tim. Huhuhu."
Diễm đang tính nói vài lời để động viên Cầm trước, rồi để mai tìm Vân hỏi lại xem sao. Nàng nghĩ là có chuyện gì thì cũng nên nghe từ hai phía đã. Nhưng chả kịp đợi Diễm mở miệng, thì Vân đã lao vào quát Cầm.
"Con điên này, ai nói với mày là tao kỳ thị tình yêu đồng giới chứ. Mày có bị ấm đầu không vậy. Bình thường mày vẫn chửi tao là biếи ŧɦái đó thôi. Có vậy thôi mà mày giận cái gì chứ."
Nãy giờ Vân vẫn lén la lén lút ở bên ngoài rình nghe xem Cầm nói gì với Diễm. Nên khi thấy Cầm nói vớ va vớ vẩn với Diễm thì nó bức xúc đi vào tranh luận với Cầm, quên luôn cả việc mình đang là người nghe lén.
Cầm đang khóc thì thấy Vân đi vào. Nó giật mình, vừa ngại vừa sợ. Nhưng khi thấy Vân chửi mình cả rổ như vậy thì mọi sự ngại ngùng, xúc động hãy đau khổ đều tan biến hết. Nó hất mặt lên cãi lại Vân.
"Bình thường là tao với mày đùa nhau nên chửi vậy không sao. Còn hôm đó là tao tỏ tình với mày. Mà mày còn đánh tao đỏ cả mặt nữa còn gì."
"Tại mày... làm cái đó... là hôn ý...đột xuất quá. Tao chưa kịp chuẩn bị..."
"Ồn ào quá. Huhu. Mẹ Diễm ơi."
Không gian trở nên im lặng. Có vẻ như Bảo Ngọc đang mớ ngủ. Con bé tiếp tục kéo chăn lại rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi rồi. Nãy giờ Diễm quay qua quay lại nhìn hai đứa cãi nhau cũng mỏi cả cổ. Cô Thanh và cô Loan thấy hai đứa "báo chúa" làm ồn bên phòng Diễm thì cũng chạy qua coi. Người lớn nhìn nhau lắc đầu. Cô Thanh quát.
"Hai đứa mày có chuyện gì thì ra ngoài bờ đê giải quyết với nhau đi. Chị Diễm với Bảo Ngọc ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ chắc cũng mệt lắm rồi. Để hai mẹ con chị nghỉ ngơi đã. Đi đi."
Hai bà mẹ cứ liên tục xua tay đuổi bọn trẻ đi ra ngoài nói chuyện. Cả tháng nay hai bà cứ như hai cái thùng rác, để bọn trẻ mặc sức than thở, chút hết phiền muộn về cái tình yêu con nít của chúng nó. Nghe đến mức mệt mỏi mà ngủ gật luôn.
Cầm và Vân thì đã nghiện còn ngại, cũng muốn đi nói chuyện riêng với nhau lắm rồi. Nhưng lại cứ chờ đối phương mở lời trước. Diễm thấy vậy liền nháy mắt với các cô, sau đó đẩy hai đứa ra ngoài rồi nói.
"Thôi đi đi không Bảo Ngọc nó dạy là phiền lắm đấy. Đi đi... Đi đi."
Cô Thanh và cô Loan cũng hùa theo Diễm. Cô Loan nói.
"Nói một lần cho xong đi, đừng có về than phiền với mấy bà già này nữa. Tôi qua phòng bà Thanh ngủ trước đây. Hai đứa nói xong thì về phòng bà Loan mà ngủ. Đừng có đập cửa làm phiền đấy."
Nói xong hai bà già đưa nhau về phòng cô Thanh rồi đóng cửa lại. Diễm cũng chốt cửa luôn. Để mặc hai Cầm và Vân ở ngoài cho hai đứa tự giải quyết chuyện cá nhân.
P/s. Gần đây t khó tìm cảm xúc viết ngược nên viết vui vui về đôi chim ri này cho mấy bà đọc giải trí. Mấy bà thông cảm nha.