Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 69: Về nhà

Cuối cùng cũng tới ngày Cúc ra viện. Chân cô vẫn đang bó bột nên phải dùng nạng để đi lại. Diễm lái xe đưa Bảo Ngọc tới bệnh viện để làm thủ tục rồi đón cô với cô Lụa cùng về. Từ hôm ở trong viện đến giờ. Diễm tuyệt nhiên không nhắc gì đến lời đề nghị "đón cô Cúc về nuôi" của Bảo Ngọc.

Trên đường Diễm lái xe đưa Cúc về, Cúc tò mò hỏi.

"Em đưa chị về nhà chị hay nhà em vậy."

Vì khi ra Hà Nội, Cúc lén điều tra xem mẹ con Diễm ở đâu. Thì thuê phòng trọ gần đó để được ngắm nhìn hai mẹ con mỗi ngày. Cô cũng biết là sau tai nạn vừa rồi, Diễm đã tìm được nơi mình ở, vì nàng đã tới đó lấy đồ đưa vào viện cho cô. Vậy nên đường về nhà nàng và nhà cô cùng chung một hướng. Cô đành mở lời hỏi nàng trước.

Diễm liếc nhìn gương mặt của Cúc qua cái kính phản chiếu trên xe. Đưa ngón tay đã được cắt móng sạch sẽ gõ nhẹ vào vô lăng khiến Cúc thoáng nhìn thôi cũng "đỏ mặt"... Mà chỉ cô và nàng mới hiểu. Cái mặt đỏ ửng đó là do đâu. Diễm nhếch mép cười một cái. Rồi nhanh chóng trở về trạng thái lạnh lùng trả lời Cúc.

"Chị làm gì có nhà ở đây mà đưa về. Cái tính bủn xỉn mãi không bỏ được. Thuê cái phòng trọ gì mà hai người chui vào không lọt luôn. Em trả phòng cho chủ nhà trọ rồi. Giờ về nhà em ở, nhà em có dư phòng cho chị thuê. Trả tiền nhà đầy đủ là được rồi."

Bảo Ngọc vẫn là một đứa trẻ, nên nó chỉ hiểu được những câu nói đơn giản. Còn những câu nói ẩn ý, hay phức tạp của người lớn. Nó nhất thời không định nghĩa được nội dung. Nó chỉ mang máng hiểu được là cô Cúc sẽ về ở với mẹ con nó. Vậy là nó vỗ tay vui mừng reo lên.

"A... Cô Cúc, cô Cúc về ở với Bảo Ngọc rồi."

Cúc nhìn Diễm rồi lại nhìn Bảo Ngọc, cánh môi nở một nụ cười đầy yêu thương nói với nàng.

"Người bủn xỉn như chị sẽ nguyện hiến dâng toàn bộ tiền lương của mình để đóng tiền nhà cho em."

Diễm bĩu môi nói với cô.

"Vậy chị hít không khí để sống à?"

Cúc nghe vậy thì vắt tay lên trán, dở giọng xin xỏ.

"Ây da, chị quên... Vậy em cho chị làm osin để ăn ké hai mẹ con được không?"

Cô Lụa nãy giờ như người vô hình vậy. Diễm cũng kể với mọi người về sự xuất hiện của Cúc nên mọi người đã hiểu về quan hệ của hai người. Thấy Diễm có vẻ đang bắt nạt Cúc nên cô cũng thêm vào không khí cho vui. Cô nói với Cúc.

"Không được nha, cháu mà làm osin cho hai mẹ con nó thì cô thất nghiệp à. Haha."

Diễm cười ồ lên nói với cô.

"Chân cẳng chị ấy thế kia thì làm osin bằng niềm tin à. Có khi còn phải chăm ngược lại chị ấy ý."

Cứ như vậy mọi người cùng trêu chọc nhau, nên thoáng chốc đã về tới nhà của Diễm.

Căn nhà nhỏ nhỏ, xinh xinh, những rất gọn gàng, tiện nghi và có gác. Dưới nhà có một phòng ngủ Diễm để cho cô Lụa ở vì cô có tuổi rồi. Đêm hôm đi lại sợ ngã. Còn trên gác có hai phòng. Một bên là phòng ngủ của mẹ con Diễm, một bên là phòng làm việc. Nhưng trong phòng làm việc cũng có giường ngủ đầy đủ, để nhiều lúc mệt quá thì nàng sẽ ngả lưng luôn. Diễm cho Cúc ở phòng làm việc. Nhưng tối đó Bảo Ngọc cứ mè nheo đòi sang phòng cô Cúc nằm ngủ cùng. Diễm đành nhượng bộ kêu Cúc qua phòng của hai mẹ con để nằm với con bé. Còn nàng qua bên phòng của Cúc để giải quyết đống sổ sách tồn đọng cả tuần nay. Dù sao có cô nằm cạnh con, nàng cũng có thời gian làm việc nhiều hơn. Chứ mọi khi, nàng cứ phải nằm đợi con ngủ say mới lén lút qua phòng làm việc được, thành ra hôm nào cũng phải thức tới khuya mới được ngủ. Xem ra, có người cùng nuôi con với mình cũng thật tốt. Bởi vì cô giúp việc, cũng chỉ có thể giúp nàng làm những công việc bếp núc, chăm sóc con bé. Nhưng ở cạnh con, vỗ về con, để con cảm thấy ấm áp, an toàn, và có tình yêu thương thì chỉ có người thân thích, máu mủ với con bé mới có thể làm được.

Diễm bị vòng xoáy công việc cuốn vào, nên cứ dán mắt vào máy tính mà bấm bấm, gõ gõ. Đến nỗi Cúc chống nạng đi vào từ lúc nào nàng cũng không hay. Đến khi cô ngồi xuống cạnh nàng, gọi tên nàng thì nàng mới giật bắn người.

"Chị làm em hết hồn."

Cúc áy náy gãi đầu.

"Chị xin lỗi, chị gọi em từ ngoài cửa đó mà em không nghe."

Diễm cũng không có tâm trạng đùa cợt nên xua tay.

"Không sao, tại em đang tập trung quá thôi. Bảo Ngọc ngủ rồi à."

"Ừ, con bé ngủ được một lúc rồi. Chị sang xem có phụ được em việc gì không? Em cũng ngủ đi cho sớm."

Diễm nhìn đồng hồ thấy cũng khuya rồi. Mà việc vẫn còn kha khá, nếu có trợ lý làm cùng thì chắc cũng nhanh hơn. Vậy là nàng kêu cô ngồi xuống rồi chỉ cho cô vài thao tác. Đúng là người trong nghề, nên học rất nhanh. Công việc cứ vậy mà giải quyết xong vèo vèo.

Lúc xong việc rồi. Diễm ngáp một cái thật dài rồi nói với Cúc.

"Đi ngủ thôi."

Cúc gật đầu.

"Em về ngủ với Bảo Ngọc đi. Chị nằm bên này."

"Ừ."

Diễm có chút hụt hẫng khi thấy cô không năn nỉ xin ngủ cùng hai mẹ con, còn chủ động đề nghị tách ra. Vậy mà khi nãy nàng còn nghĩ, lát nữa xong việc nàng sẽ chui qua phòng Bảo Ngọc nằm cùng với cô và con nữa chứ. Ai ngờ cô lại mò qua đây nằm một mình. Đương nhiên là vì sĩ diện, nàng sẽ không chịu xuống nước với cô. Đành ấm ức về phòng ôm con gái ngủ. Bỏ mặc cô nằm một mình ở đó. Để xem ai lạnh lẽo hơn ai...