Cúc thấy cửa phòng đóng kín mít thì bắt đầu cảm thấy sợ hãi, gương mặt đã biến sắc, chẳng còn vẻ lạnh lùng như ngày thường nữa. Cô run người, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi hắn.
"Anh làm gì mà lại đóng cửa như vậy?"
Nhật đứng dạy, rồi rời khỏi bàn làm việc, bước từng bước tiến về phía Cúc. Cúc cảm giác bản thân lúc này giống như một con mồi đang bị Nhật tấn công. Theo phản xạ, Nhật tiến đến một bước thì cô lại lùi lại một bước. Đến khi cái lưng của cô chạm vào cánh cửa cuốn, thì Cúc đã biết là không còn đường để thoát thân nữa rồi.
Nhật áp sát người vào người Cúc, cự ly của họ lúc này không có chút khoảng cách nào cả. Cô ngẩng mặt nhìn hắn, một thân hình cao to, vạm vỡ, gương mặt điển trai với sống mũi cao thẳng tắp. Ánh mắt của hắn đang hằn lên những tia máu đỏ, hắn dữ tợn nhìn cô rồi nói.
"Mấy năm nay, tình cảm tôi dành cho em thế nào em đã rất rõ rồi, nhưng em lại lạnh lùng với tôi. Việc tôi bao nuôi gái bên ngoài, em biết nhưng cũng không thèm ghen tuông lấy một chút. Chẳng lẽ bao nhiêu sự chân thành tôi dành cho em và gia đình em cũng không thể đổi lấy một vị trí nhỏ trong tim em được à?"
Cúc vừa lo sợ, vừa cảm thấy áy náy. Đúng là những năm qua Nhật đã giúp đỡ cô và gia đình cô rất nhiều. Chính xác là cô đã lợi dụng tình cảm của hắn, nghĩ việc hắn giúp gia đình mình giống như một điều hiển và cô cứ vô tư đón nhận. Cô biết mình thật khốn nạn. Nhưng khi cô biết, Nhật vẫn có những người con gái khác bên ngoài. Thì cô đã có ý định rong chơi thêm một thời gian nữa, rồi kết hôn với hắn. Hắn muốn chơi gái thì cô cũng kệ cho hắn chơi, cô chỉ cần có một cuộc hôn nhân đúng theo ý của mẹ mình là được. Bởi vì cô nghĩ rằng, khi không thể lấy được người mình yêu nhất, thì cô sẽ lấy người có thể cho cô cuộc sống tốt nhất. Nếu cô không phát hiện ra mình bị xơ gan thì có lẽ cô đã kết hôn với hắn rồi. Suy nghĩ này của cô rất giống với suy nghĩ của Mỹ... Cô nhìn Nhật và nói.
"Xin lỗi, trái tim của tôi đã bị người khác lấy đi rồi, tôi cũng muốn cho anh một vị trí nhưng không thể."
"Vậy thì đòi lại đi. Trái tim của em mà, em phải đòi lại được chứ. Còn nếu không cho tôi được trái tim của em, thì cho tôi thân xác này đi."
Nói rồi, hắn vòng tay qua cổ Cúc rồi kéo mặt cô lại gần, cả thân thể hắn quặp chặt lấy Cúc để khống chế toàn thân cô. Môi hắn thô bạo hôn lên môi cô, Cúc mím chặt môi rồi dùng sức để đấy hắn ra. Nhưng sức của người đàn ông này quá mạnh, khiến Cúc không thể nào thoát ra được.
Tiếng chuông điện thoại của Nhật vang lên. Hắn nhìn xuống màn hình điện thoại để trên bàn uống nước gần đấy. Là Thúy gọi cho hắn. Trước đây, Nhật, Thúy và Thắng là những người bạn trong một nhóm rất thân với nhau. Khi Thúy và Thắng cưới nhau, Nhật cũng rất bất ngờ, rồi từ bất ngờ này đi tới bất ngờ khác khi những biến cố liên tục ập tới gia đình nhỏ của Thúy và Thắng, để rồi kết quả là đường ai nấy đi... Việc Thúy gọi điện cho hắn vào lúc này khiến hắn khá bất ngờ. Chẳng hiểu lý do gì mà cô lại gọi cho hắn nữa. Hắn vờ như không thấy cuộc gọi mà quay lại phía Cúc.
Nãy giờ hắn lơ đãng nên Cúc đã vượt ra khỏi vòng kìm hãm của Nhật, hắn không bất ngờ về điều đó. Mà điều khiến hắn bất ngờ là Cúc đang cởi từng nút áo của mình ra. Một chiếc áo sơ mi bên ngoài đã rơi xuống đất. Hắn ngạc nhiên kèm theo sự sợ hãi khi nhìn gương mặt vô hồn của cô. Hắn hỏi.
"Em định làm gì?"
Sau khi thoát được sự cưỡng bức của Nhật. Cúc cố gắng bình tĩnh lại. Cô biết nếu Nhật muốn làm chuyện đó với cô, thì cô sẽ không thể nào chạy thoát được. Nếu bắt buộc phải làm chuyện ấy cùng hắn, thì cô thà là người tình nguyện còn hơn là nạn nhân. Nếu gọi là nạn nhân, thì sẽ người bị cưỡиɠ ɧϊếp. Mà có ai bị cưỡиɠ ɧϊếp xong không bị ám ảnh đâu chứ. Cô nhất định không để mình bị hắn làm nhục. Nên cô muốn đánh một canh bạc, cô đặt cược vào sự tử tế của hắn. Cô thà để mình trả nợ cho hắn còn hơn là bị xiết nợ. Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn chiếm hữu cô, thì sẽ không đợi đến tận bây giờ.
"Chẳng phải anh muốn có được thể xác của tôi sao. Vậy thì tôi cho anh đấy. Anh cứ coi tôi như một con đĩ rẻ tiền đi, tôi bán thân xác này cho anh để đổi lấy những gì anh đã giúp gia đình tôi suốt mấy năm qua."
Cúc nói xong thì bật khóc, Nhật cũng bật khóc theo cô. Nước mắt của một kẻ bươn chải nơi thương trường như hắn đâu dễ chảy. Nước đi này của cô hắn không ngờ tới. Hắn không cho phép người hắn yêu tự sỉ nhục bản thân như vậy, nhưng chính hắn là người đã ép cô làm vậy.
Hắn nhặt chiếc áo của Cúc lên rồi nói.
"Mặc vào rồi rời khỏi công ty đi, từ mai không cần tới làm nữa, tôi sẽ bồi thường theo hợp đồng đầy đủ cho em."
"Tùy anh."
Cúc nói xong thì đi ra ngoài làm đơn xin thôi việc, cô muốn giữ cho mình một chút tự trọng cuối cùng với hắn. Cô không muốn khi nghỉ việc rồi cũng phải "xin" nốt khoản bồi thường của hắn nữa.
Đợi Cúc đi rồi, hắn mới bất lực đấm thật mạnh xuống bàn làm việc, khiến tay hắn trở nên bầm tím. Lúc này chuông điện thoại của Thúy lại tiếp tục vang lên...
Cúc làm xong đơn xin việc thì ngồi đợi một lúc cho Nhật bình tĩnh lại, sau đó đem vào cho hắn ký. Hắn ngạc nhiên nhìn cô rồi nói.
"Tôi đuổi việc em mà, em nộp đơn làm gì?"
Cúc nhẹ giọng nói với hắn.
"Có thể cho em chút tự trọng cuối cùng được không? Để sau này chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau được nữa."
Nhật hiểu Cúc đang nghĩ gì, Cúc cũng hiểu Nhật muốn gì. Hắn muốn tùy ý đuổi việc cô để cô nhận tiền bồi thường, như vậy cô cũng có thêm một khoản để chữa bệnh. Nhưng cô không muốn nhận của hắn thêm nữa. Nhật đặt bút lên ký đơn cho cô rồi đưa cho cô và nói.
"Ra ngoài đi."
"Cảm ơn."
Mối tình đơn phương của Nhật dành cho Cúc đã kết thúc như vậy. Cố thì hắn cũng cố rồi, nhưng cô từ chối thì vẫn cứ từ chối. Vậy nên, hắn tin, người như hắn, đơn phương được, thì cũng có thể kết thúc được. Một ngày không xa, hắn sẽ gạt được cô ra khỏi trái tim của hắn.