Hôm nay Diễm thấy tâm trạng thật thoả mãi. Kiểu như phải nhịn đói lâu ngày, bỗng dưng được ăn một bữa no nên tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Nàng chọn cho mình một chiếc váy màu đỏ, chân váy xoè, với tay áo bồng bềnh nữ tính. Ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhẹ nhìn rất tự nhiên. Đôi môi vốn đã hồng đỏ từ trước, nên khi được nàng trải nhẹ một lớp son dưỡng liền trở nên cuốn hút vô cùng.
Nàng bắt xe tới nhà của Thúy để đón Bảo Ngọc đi chơi với cu Bi của Mỹ. Buổi sáng khi nàng tỉnh dậy, đã thấy Mỹ nhắn tin hẹn nàng cho Bảo Ngọc đi chơi rồi.
Thúy gặp Diễm thì tròn mắt ngạc nhiên rồi wow lên một tiếng.
"Sao hôm nay đẹp gái quá vậy?"
Diễm ngại nên cười trừ một cái. Bảo Ngọc chạy ra ôm lấy Diễm rồi cũng hô lên.
"Mẹ Diễm hôm nay đẹp quá!"
Diễm cụng trán mình vào trán con bé rồi cười.
"Vậy hun mẹ miếng coi."
Tiếng chụt vang lên thật lớn khi Bảo Ngọc hôn vào má của Diễm. Thúy cũng chạy ra bon chen.
"Bảo Ngọc cũng hun má Thúy một cái tạm biệt nào."
Lại thêm một tiếng chụt vang lên thật to nữa. Cả ba vui vẻ cười lớn, rồi Diễm bế Bảo Ngọc bắt xe đi chơi. Còn Thúy thì chạy vào lấy điện thoại gọi cho Nhật...
Hai đứa trẻ vào trong nhà banh chơi với nhau, còn Diễm và Mỹ thì ngồi ở ngoài vừa để ý con, vừa nói chuyện. Mỹ hỏi Diễm.
"Cậu có muốn biết người hiến tủy cho con bé là ai không?"
Diễm ngạc nhiên hỏi Mỹ.
"Cậu biết hả?"
"Ừ."
"Sao cậu biết vậy? Mà người ta muốn giấu thì mình cũng nên tôn trọng họ."
Diễm rất muốn biết ân nhân của mẹ con mình là ai, nhưng nàng nghĩ, nếu người ta không muốn người khác biết việc tốt của họ, thì mình cũng không nên miễn cưỡng điều tra làm gì cả. Mỹ thấy vậy thì rất sợ, mình mà còn vòng vo nữa, thì quyết tâm nói cho Diễm biết sự thật sẽ bị tan biến mất. Cô nghĩ, đã muốn nói thì cứ thẳng thắn mà nói luôn cho rồi, ấp a ấp úng thế này hồi hộp muốn chết. Mỹ trả lời Diễm.
"Tớ đi làm thủ tục thì gặp người đó. Là... Là mẹ của Cúc. Bà ấy chính là người đã hiến máu cho Bảo Ngọc."
Diễm nhìn Mỹ, gương mặt có chút đổi sắc, nhưng lại quay lại trạng thái bình thường rất là nhanh. Nàng nói với Mỹ.
"Coi như tớ chưa nghe cậu nói gì."
Nói xong thì Diễm đứng dạy định đi vào chơi với Bảo Ngọc để tránh mặt Mỹ, cũng như là phải chạy trốn chính bản thân mình. Nhưng Mỹ đã nhanh chóng nói cho Diễm nghe.
"Cúc bị xơ gan giai đoạn hai, nên cậu ấy mới không hiến máu cho Bảo Ngọc, lại còn nhẫn tâm nói ra những lời không hay cho cậu nghe. Cậu ấy bị xơ gan do uống quá nhiều rượu và hút quá nhiều thuốc lá. Chỉ cần bỏ được hai thứ đó, tập thể dục chăm chỉ, uống thuốc đều đặn thì vẫn có cơ hội chữa được. Còn nếu cậu ấy cứ bất cần mà buông thả như hiện tại, thì bệnh tình sẽ tiến triển nặng hơn, cơ hội chữa khỏi là rất khó. Nếu cậu vẫn còn yêu Cúc, có thể mở lòng cho cậu ấy thêm một lần nữa, thì hãy đi tìm cậu ấy, động viên cậu ấy đi. Để Bảo Ngọc ở đây chơi với cu Bi, tớ trông con bé cho."
Diễm nhìn Mỹ, rồi nhìn sang Bảo Ngọc. Sau đó nàng chạy vào chơi với con bé để vờ như không quan tâm đến chuyện của mẹ con Cúc. Nhưng rồi, những kỷ niệm với Cúc cứ ùa về trong nàng. Chưa bao giờ nàng lại lo sợ mất cô như lúc này. Bảo Ngọc gọi mãi mà Diễm chẳng nghe thấy. Mỹ thì vẫn đứng ở một góc để quan sát Diễm. Còn nỗi đau nào hơn việc hàn gắn người mà mình yêu với người yêu cũ của họ chứ. Nhưng hơn ai hết, Mỹ muốn Diễm được hạnh phúc.
"Mẹ Diễm... Mẹ Diễm... Sao mẹ lại khóc rồi."
Diễm giật mình khi Bảo Ngọc lay người mình. Diễm nói với con bé.
"Gió thổi vào mắt mẹ thôi. Bảo Ngọc ở lại chơi với anh Bi và cô Mỹ nha. Mẹ có việc phải đi."
"Dạ, mẹ Diễm cứ đi đi, con ở đây sẽ không quấy cô Mỹ đâu."
Bảo Ngọc từ nhỏ đã ở một nơi rất nhiều tình cảm. Nên con bé cũng hoà đồng rất nhanh. Nó đã rất quen với việc chơi với bạn của mẹ khi mẹ bận rồi. Diễm cười với con bé rồi quay ra nhìn Mỹ. Mỹ gật đầu rồi nắm tay lại, giơ ngón cái ra tán thành với nàng. Nàng chạy thật nhanh ra ngoài cửa để bắt xe đi tìm Cúc. Nàng nhất định phải trừng phạt cái con người đáng ghét này. Hết lần này đến lần khác làm nàng ghét cay ghét đắng nhưng rồi lại cũng khiến nàng yêu đến mức không thể nào thoát ra được.
Nàng đến công ty của Cúc tìm thì được tin cô vừa mới thôi việc. Diễm liền bắt xe đi một mạch tới nhà của Cúc rồi bấm chuông cửa liên hồi. Dạo này mẹ cô không có nhà, nên hai đứa em cứ học xong là lại về cửa hàng lo buôn bán. Chỉ đến khuya mới về nhà. Vậy nên lúc này chỉ có một mình Cúc ở nhà.
Thấy chuông cổng kêu liên hồi, Cúc vội vã ra mở cổng thì vô cùng bất ngờ khi người bấm chuông chính là Diễm. Cô hỏi.
"Em tới đây làm gì?"
Diễm không thèm nói gì mà đẩy Cúc sang một bên để đi vào bên trong. Ở nơi này, mẹ Cúc đã từng tuyên bố không cho nàng được đặt chân vào trong nhà của bà. Hôm nay, Diễm hiên ngang bước vào với tâm thế phải mạnh mẽ lên để có được những thứ mình muốn và mình cần.
(Chuẩn bị H thôi.)