Khi Cúc tỉnh dạy thì việc đầu tiên cô làm là rón ra rón rén đi về phía giường của Diễm. Cô cảm thấy hồi hộp như đi ăn trộm vậy. Cúc rất sợ nàng sẽ tỉnh dạy rồi bắt gặp bộ dạng lén la lén lút này của cô. Cô còn tưởng tượng ra muôn kiểu phản ứng của nàng khi phát hiện ra mình đã nhân cơ hội nàng bị người khác dở trò mà làm "chuyện xấu" với nàng.
Nhưng khi vừa bước tới mép giường, thì Cúc lại thấy trên giường trống trơn, đồ đạc lúc tối của nàng rơi vãi trên sàn nhà cũng không còn nữa. Cúc dễ dàng đoán ra là Diễm đã tỉnh dạy và ra về rồi, để cô nằm một mình co ro dưới sàn nhà lạnh lẽo mà không thèm gọi dạy lấy một tiếng. Cô có chút hụt hẫng, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Vì cô biết, việc khi tối cô và nàng phát sinh quan hệ chính là ngoài dự tính của cả hai. Ở thời điểm này, hai người bọn cô cần phải có thời gian để bình tĩnh mà suy nghĩ thật nghiêm túc xem, khi gặp nhau thì đối diện với nhau kiểu gì. Để bản thân và đối phương đều không bị tổn thương thêm nữa.
Cô uể oải lết đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài quầy lễ tân trả tiền khách sạn. Cô ra rất đúng lúc, vì khi vừa đi tới quầy thôi đã được chứng kiến những hình ảnh thật bẩn mắt.
Nhật cũng đang đứng thanh toán tiền khách sạn ở quầy lễ tân, bên cạnh anh ta chính là một người con gái trẻ măng, xinh đẹp. Trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi như người thiếu ngủ. Cô ta mặc một chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn và nhầu nhĩ, trên cổ thì đầy vết bầm và có cả dấu răng. Cô ả cứ bám chặt lấy Nhật, rồi ẻo ẻo dựa vào hắn như người không xương, tay ả cầm chiếc chìa khóa phòng cùng mấy cái điều khiển xuống trả cho quầy. Lúc đưa cho lễ tân, ả mải nhõng nhẽo với Nhật mà đưa luôn cho người ta cả cái BCS dùng rồi định mang xuống vất mà quên, làm cô nhân viên lễ tân bị hốt hoảng một chút. Nhìn thứ đó mà muốn buồn ói luôn. Nhưng đó tính chất công việc, nên cô ấy cũng nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt của mình.
Nhật nhìn cô lễ tân rồi ái ngại nói.
"Ồ, xin lỗi."
Sau đó anh ta quay sang quát cô bồ của mình.
"Sao cô đưa cái này cho người ta..."
Vừa quát xong thì hắn há miệng ngạc nhiên khi thấy Cúc đang đứng nhìn mình đầy khinh bỉ. Việc Cúc hay thuê khách sạn ngủ lại bên ngoài sau khi vào bar uống rượu hắn cũng biết, nhưng hắn không ngờ tới việc sẽ gặp Cúc ở đây, trong hoàn cảnh này. Cô gái đi cạnh hắn sau khi bị hắn quát cho thì vội xin lỗi lễ tân rồi đem thứ dơ bẩn kia đi vất. Cúc nhìn qua cũng đoán được, cô gái này thuộc dạng có nhan sắc nhưng không có não. Kiểu người như vậy sẽ biết cách làm đàn ông mê mẩn khi ở trên giường và đặc biệt còn rất biết nghe lời. Đó thuộc kiểu người mà Nhật sẽ muốn bao nuôi nhưng không bao giờ kết hôn cùng. Cô cũng chẳng lạ gì tính cách của hắn nữa, nhưng khi chứng kiến trực tiếp như thế này, Cúc không thể nào mà kìm chế lại được cái ánh mắt coi thường dành cho người đàn ông đang dốc lòng theo đuổi mình.
Hắn định nói gì đó với Cúc thì cô gái kia đã đi vất rác xong rồi quay lại khoác tay hắn, nói giọng nhão nhoẹt.
"Đi ăn sáng thôi anh, quần người ta cả đêm rồi, người ta đói muốn chết."
Mọi người xung quanh đều cảm thấy ái ngại với những lời nói thô thiển của người kia. Nhật quay ra lườm ả.
"Ăn với nói, giữ mồm giữ miệng xíu đi."
Ả bĩu môi.
"Ở khách sạn cả đêm rồi, ai mà không biết chúng ta làm gì trên đó chứ. Cần gì phải giữ."
Nhật không thèm nói gì với ả nữa, hắn sợ càng đôi co sẽ càng không khống chế được cái miệng vô duyên của người con gái vô tri kia. Hắn quay ra nhìn Cúc thì cô đã trả phòng xong và ra về. Mắt hắn liền gằn lên những tia lửa giận dữ. Lẽ ra cô phải ghen tuông, hay chất vấn hắn chứ. Đằng này, ngoài sự khinh bỉ ra, thì cô chẳng bộc lộ thêm chút cảm xúc gì cả. Hắn càng thêm điên tiết khi nhận ra, tình cảm của hắn dành cho cô suốt mấy năm nay lại chẳng nặng nổi chút ký lô nào với cô cả.
Giờ này còn sớm nên Cúc bắt xe về nhà tắm rửa xong mới đi làm. Tự nhiên cũng cảm thấy nhớ mẹ... Bà vẫn ở trên chùa chưa chịu về, cửa hàng tạp hoá cứ phải để thằng Cải với thằng Sen chia nhau bán. Lúc nào hai đứa đều đi học thì phải đóng cửa quán không bán nữa.
Cúc bỗng nghĩ, hay là mình nghỉ việc về bán tạp hoá phụ mẹ và các em để có thời gian chữa bệnh nhỉ. Lúc phát hiện ra mình bị xơ gan giai đoạn hai, bác sĩ đã yêu cầu cô cai rượu và uống thuốc, tập thể dục theo liệu trình đưa ra. Nhưng Cúc bất cần không muốn chữa trị. Cô cảm thấy rất tốn tiền và tốn thời gian. Cô đã nghĩ mình cứ sống thật thoả mãi, hưởng thụ những thú vui uống rượu, hút thuốc đến khi nào thần chết gọi tên thì thôi. Nhưng giờ đây, cô có nàng, còn có con, và cô khao khát được sống hơn bao giờ hết. Đó là động lực rất lớn để cô đấu tranh với bệnh tật, cô muốn có một sức khoẻ thật tốt để theo đuổi nàng từ đầu, để bù đắp cho những năm tháng nàng phải vất vả nuôi con một mình, để chuộc lại lỗi lầm cho những lời nói và hành động khốn nạn của cô đã làm với nàng. Đương nhiên là cô vẫn rất sợ mẹ cô sẽ làm khùng làm điên lên để ngăn cản hai người. Nhưng cô không thể cứ nhu nhược mãi được, cô cũng chưa từng một lần thử thuyết phục bà mà. Cô lúc nào cũng hèn nhát, sợ này sợ kia. Nếu cô không chịu thay đổi, thì cả đời này, cô sẽ không xứng đáng có một tình yêu mà mình mơ ước.
.............................
Cúc vừa mới vào làm được một lúc thì thư ký của Nhật gọi cô vào phòng làm việc gặp hắn. Cô có chút cảm giác bất an, nhưng vẫn phải đi gặp, vì đây là công ty, và hắn là sếp của cô.
Nhật nghe tiếng gõ cửa thì lạnh lùng nói.
"Vào đi."
Khi Cúc vừa bước chân vào trong phòng thì Nhật đã cầm remote bấm cửa cuốn xuống, cả cái phòng làm việc của hắn liền được bao phủ kín mít không có một kẽ hở nào hết.