Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 37: Tròn một năm

Nghe cô Thành nói xong, mọi người cùng xúc động khóc khóc, cười cười. Cũng không từ chối món quà mà Diễm tặng nữa. Ai cùng đều sung sướиɠ và hạnh phúc vô cùng khi được chạm vào, và sở hữu món tráng sức thịnh hành một thời của giới thượng lưu.

Buổi tối hôm ấy, mọi người còn ngồi tụ tập lại, để lên kế hoạch tết năm nay sẽ gói bánh chưng, làm giò chả, ăn một bữa tất niên linh đình để mừng tết năm nay có thêm sự xuất hiện của thành viên nhí Bảo Ngọc.

Buổi tối hôm ấy thật sự rất vui, Diễm quay về phòng nằm ngắm Bảo Ngọc nằm ngủ như một thiên thần, làn da hồng hào trắng trẻo với hàng mi cong đen nháy. Nàng khẽ hôn lên chán con bé rồi thủ thỉ vài câu nho nhỏ bên tai, rồi chúc con bé ngủ ngon.

Diễm nhớ Cúc, nhớ đến phát điên lên. Từ khi hai người chia tay tới giờ, tính theo lịch dương cũng là tròn một năm rồi. Năm ngoái tết đến muộn hơn so với năm nay, mãi giữa tháng hai tây mới là tết âm lịch. Còn năm nay, tết tây, tết âm chỉ cách nhau có hai mươi ngày. Nàng tự hỏi, không biết cuộc sống của cô bây giờ ra sao? Nhưng nàng nghĩ, cô rất mạnh mẽ, lại có gia đình bên cạnh. Cô cũng đã rất quyết tâm rời xa nàng, nên có lẽ một năm trôi qua, cô đã có thể vui vẻ trở lại. Thê thảm như nàng còn có thể vượt qua huống chi là cô.

Còn thực tế thì...

Cúc đang ngồi trong quầy bar. Chẳng còn bộ dạng ngây ngô, quê mùa như lần đầu gặp nàng ở quán bar trên Hà Nội nữa. Cô bây giờ chiều theo ý mẹ mà để tóc dài, uốn lọn màu hạt dẻ ủy mị vô cùng. Mẹ muốn cô trở thành một đứa con gái thật là nữ tính. Được thôi, thay đổi ở bên trong con con người mới là khó, chứ vẻ bề ngoài thì rất đơn giản.

Cúc bắt đầu thay váy xoè bánh bèo diêm dúa thay cho những chiếc váy công sở đơn giản, chững chạc mà trước đây cô thường mặc. Cô đi giày búp bê cao gót thay cho những đôi giày thể thao phong cách. Cô lao đầu vào công việc và ít nói chuyện với các em hơn. Ngày ngày, cô đi làm từ sáng sớm đến tối khuya mới về. Cuối tuần, cô đi bar chơi, rồi thuê đại một cái khách sạn để ngủ lại đến chiều tối chủ nhật mới về nhà ăn cơm với mẹ và các em. Sau khi vào Sài Gòn, cô cũng bắt đầu tập tành hút thuốc, cô thích cái cảm giác hai ngón tay kẹp chặt lấy đầu điếu thuốc, đưa vào miệng hút lấy một hơi rồi nhả khói phì phèo, rất phong trần và bất cần...

Cuộc sống của cô cứ tuần hoàn theo một chu kỳ như vậy. Nhiều việc hay ít việc, cô cũng hạn chế ở nhà nhiều, bởi vì cô không muốn đối mặt với mẹ, lại càng muốn khép mình với hai đứa em. Vì cô sợ, chúng cũng giống mẹ, cũng nghĩ cô là nguyên nhân khiến bố phải ra đi tức tưởi.

Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng lại là ngày mà cô lạnh lùng nói lời chia tay với Diễm, để mặc nàng ở lại thủ đô, một mình chống chọi với cả đống tai hoạ giáng xuống gia đình nàng. Vậy nên, sau khi tan làm, cô đã đi thẳng tới quầy bar ngồi uống rượu tới giờ.

Nhìn qua cái gạt tàn thuốc lá ở trên bàn rượu của Cúc cũng biết là cô đã hút rất nhiều, chai rượu cũng vơi đi gần hết. Cô nhìn xung quanh quầy bar, liền mơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Diễm đang nhảy múa tưng bừng giữa dòng người như cái hồi nàng mới ly hôn. Rồi cô nhớ đến lúc nàng say, nàng hư hỏng dụ dỗ cô lên giường. Nàng còn hứa sẽ chỉ uống say khi có cô đi cùng thôi. Rồi cô tự hỏi, liệu nàng có nhớ lời hứa này không? Liệu trong lúc nàng cô đơn, có ai bước đến bên nàng, thay thế vị trí của cô trong trái tim nàng không? Rồi cô tự cười vào cái sự hèn hạ, ích kỷ của mình. Cô đang lo lắng nàng có người khác ư? Sao cô có thể khốn nạn vậy chứ? Cô nằng nặc đòi yêu nàng, cô còn dỗ dành nàng rằng, chỉ cần nàng yêu cô, cô sẽ vượt qua mọi rào cản để bảo vệ tình yêu của hai người mà. Mấy năm nay, kể từ lúc nói ra lời hứa với này, cô vẫn nhớ y nguyên, để rồi sau khi chia tay, cô tự dằn vặt bản thân là một kẻ thất hứa. Cô không giữ lời hứa với nàng, không thể ở bên nàng suốt cuộc đời. Vậy mà cô còn đòi hỏi nàng phải giữ lời hứa với cô, còn lo lắng có người thay thế vị trí của cô trong nàng. Cô đúng là quá tham lam rồi.

Cô gọi thêm một chai rượu nữa ra uống. Có vẻ như cô đã say, say thật sự, say tới mức không biết một cái gì, cứ vừa cười, vừa khóc gọi tên Diễm.

Thằng Cải đang ngồi học bài thì thấy bồn chồn không yên. Nó đang học Đại Học năm ba rồi. Ngày ấy nhờ có Nhật giúp đỡ, nên anh em nó chuyển trường vào trong này khá thuận lợi. Cả nhà vào đây được vài tháng, cửa hàng của mẹ buôn bán ổn định, thì chị Cúc mua một căn nhà trả góp ở ngoại ô, chỗ nó ở đi vào hơi ngoằn ngoèo một chút. Nơi đó cũng cách cả nửa cây số mới có một căn nhà.

Từ khi vào đây, nó rất muốn có cơ hội tâm sự với Cúc, nhưng chị lúc nào cũng tránh mặt mọi người. Còn mẹ thì suốt ngày yêu cầu chị phải thế này, thế kia. Cả ba mẹ con nó đều nhìn ra, Nhật rất thích Cúc. Mẹ nó thì ngày nào cũng ra sức vun vén. Cúc bề ngoài thì tỏ vẻ nghe lời, nhưng bên trong lại thờ ơ chả quan tâm. Nó nhìn chị mà xót ruột xót gan.

Mẹ chỉ biết đổi lỗi cho chị Cúc, chị Diễm và bố mẹ chị Diễm làm bố tức đến chết. Nhưng nó và thằng Cải biết rất rõ, nguyên nhân cái chết của bố có cả phần của mẹ ở trong đó. Và mẹ mới là người có ảnh hưởng đến tâm trạng của bố nhiều nhất.

Nó vẫn nhớ y nguyên cái ngày định mệnh ấy, lúc bố mẹ chị Diễm sang nhà tìm gặp bố mẹ nó...