Oan Gia Muốn Thuần Phục Tôi

Chương 38: Yên ổn không bao lâu

Chuông điện thoại kêu lên, phá tan dòng suy nghĩ của Cải. Là số của Cúc. Giờ này đã rất muộn, sang ngày mới luôn rồi, chị gọi cho nó làm gì chứ. Nó vội bắt máy, thì nghe thấy tiếng của một người lạ.

"Anh ơi, em thấy điện thoại lưu anh là em trai nên gọi cho anh, chị ấy đang ở quán bar XXX. Chị ấy uống nhiều rượu quá nên say không biết gì rồi ạ. Anh vui lòng tới đón chị ấy giúp em với."

"Ồ, cảm ơn em, anh tới liền."

Cải vội vàng mặc đồ rồi bắt taxi tới quầy bar đón Cúc. Nó phải rón rén đi ra ngoài sợ bị mẹ nó phát hiện. Tới nơi, thấy chị nó đang nằm bất tỉnh trên bàn rượu, quần áo xộc xệch, nhầu nhĩ. Vẫn là chiếc váy là lượt, chỉnh chu mà hồi sáng chị mặc đi làm, vậy mà giờ nhìn thấy thật tả tơi. Đầu tóc chị cũng bù xù. Trên bàn là hai chai rượu vang đã cạn không còn giọt nào, cái gạt tàn thuốc lá cũng đầy quá nửa. Nó nhìn vào mà cảm thấy đau nhói tâm can...

Thanh toán hoá đơn của Cúc xong, Cải nhờ phục vụ phụ mình đỡ Cúc ra ngoài xe, Cúc là khách quen ở đây, nhưng đầy là lần đầu cô uống say tới vậy. Cải thở dài suy nghĩ một lúc rồi đưa cô tới một khách sạn gần đấy để nghỉ ngơi, nó sợ bộ dạng say khướt này của cô sẽ làm mẹ nổi giận.

Nó đặt Cúc nằm xuống giường, lấy khăn lau mặt cho cô rồi đi ra ngoài mua cháo, thuốc giải rượu, tiện thể mua luôn gói thuốc lá. Từ khi bố nó mất, nó cũng bắt đầu hút thuốc giống chị của nó.

Cúc nằm đến rạng sáng thì tỉnh dạy, điều đầu tiên cô thấy là cái đầu ong ong nhức nhối. Cổ họng khô khốc và khát nước kinh khủng. Cô ho nhẹ một tiếng rồi ôm đầu, đang tự hỏi không biết tại sao mình lại về được đây, mà cũng chẳng biết đây là đâu nữa thì có tiếng nói cất lên ở giường bên kia làm cô giật mình.

"Chị dạy rồi à."

Giọng nói quen thuộc đồng thời ánh đèn cũng sáng lên. Thằng Cải nhìn cô, cô nhìn nó, lắp bắp hỏi.

"Sao... Sao em lại ở đây?"

Nó cười nhẹ, yêu thương nói với chị.

"Em không ở đây thì chị nghĩ là ai đưa chị về. Chị uống tới tận hai chai rượu đó. Phục vụ gọi em tới đón chị... Chị ăn chút cháo rồi uống thuốc giải rượu đi đã."

"Ừ, cho chị xin miếng nước đã."

Cải vội lấy chai nước lọc đưa cho Cúc uống, rồi lấy tô cháo vẫn còn âm ấm ra đưa chị ăn. Mà cái miệng cô lúc này ăn gì thì cũng cảm thấy nhạt nhẽo như nhau thôi. Cô cố húp hết chén cháo rồi uống thuốc. Cô cũng giống Cải, không muốn để mẹ nhìn thấy mình say, rồi bà ấy làm làm rùm beng lên nữa. Kể từ khi bố mất, mẹ trở nên cay nghiệt và khó gần với tất cả mọi người, kể cả con cái. Chỉ có mỗi Nhật là có thể khiến bà nhẹ nhàng, vì bà đã nhắm anh làm con rể của mình...

Thấm thoát cũng lại ba năm trôi qua. Năm nay Bảo Ngọc đã hơn ba tuổi, bắt đầu hát líu lo, rồi hỏi mười vạn câu hỏi vì sao bắt mẹ Diễm phải trả lời tới mỏi cả miệng rồi.

Cuộc sống của hai mẹ con đều rất ổn, bởi vì sau cái đêm vui vẻ tặng quà cho mọi người, Diễm nằm ôm chán nghĩ lại xem, mình còn thứ tài sản gì giá trị nữa không? Biết đâu lại có vài cây vàng nữa thì sao?

Nàng lục lọi đồ đạc, rồi chợt nhìn thấy xấp hồ sơ, giấy tờ từ hồi còn đi du học tới giờ. Ở đó có cả những tấm ảnh kỷ niệm của nàng và Cúc nên từ lúc chia tay tới giờ nàng chưa động tới. Tự nhiên có cái gì đó thôi thúc Diễm mở ra. Nàng đắn đo một hồi, rồi cũng quyết định mở nó, ngắm nhìn đống thành tích của mình cũng được. Còn đống hình kia thì nàng cầm cất đi một chỗ. Lúc rút ra rút vào kiểu gì, liện bị rơi ra một cái thẻ ATM.

Diễm nhặt lên coi, trái tim liền đập thình thịch đến run người. Không phải vì tình, mà vì tiền. Cái thẻ này là cái thẻ bí mật hồi ấy nàng đi làm để Cúc chuyển tiền lợi nhuận của công ty hàng tháng qua cho nàng.

Hồi ấy nàng ra nước ngoài làm thêm nên không dùng tới, hàng tháng Cúc chuyển cho nàng nàng cũng chẳng thèm để ý luôn. Giờ nàng ngồi suy nghĩ, có lẽ là một khoản không hề nhỏ, vì hồi đấy nàng được hưởng tới bảy mươi phần trăm lợi nhuận cơ mà. Vậy mà cái não cá vàng này lại quên đi mất chiếc thẻ tài lộc này. Để hai mẹ con phải chịu khổ suốt thời gian qua.

Đêm đó, Diễm bồn chồn không ngủ được, mong tới sáng để đi ra ngân hàng kiểm tra xem trong này có bao nhiêu tiền.

Không ngoài dự đoán của nàng, số tiền không hề nhỏ, đủ để mẹ con nàng mua một căn hộ nho nhỏ. Nhưng Diễm quyết định không mua, một phần vì mua xong nàng sẽ hết sạch tiền, một phần là nàng không muốn rời xa cái ổ chuột đầy tình yêu này. Vậy là Diễm quyết định lên kế hoạch mở một tiệm vải, vừa bán vải, vừa may đồ. Nhưng Bảo Ngọc còn quá nhỏ, nên nàng cần phải tính toán trước sau cho kỹ càng đã.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Diễm nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người trong dãy trọ, Cầm và Vân đúng lúc sắp ra trường, đang lo phải chật vật xin việc, liền quyết định làm phụ với cô. Còn các cô thì đi thăm dò trong chợ để tìm nguồn lấy hàng uy tín cho Diễm.

Cuối cùng, vượt ngoài dự tính của Diễm, tiệm vải đã mở ra khá thuận lợi, các cô cũng phụ giúp nàng trong việc bốc vác hàng, giới thiệu khách cho tiệm. Diễm bắt đầu từ bán vải, rồi nhận may đồ, thêm Cầm và Vân vừa học cắt may phụ cô, vừa quảng cáo trên mạng xã hội giúp. Tiệm vải của nàng trộm vía rất đắt khách. Mà chủ yếu là hai em và các cô quản lý giúp nàng, chứ nàng vẫn dành thời gian chăm Bảo Ngọc nhiều hơn. Mọi người không còn phải bốc vác đêm hôm ngoài chợ vất vả nữa. Mà làm việc cho Diễm. Mỗi người biết điều một chút, nên đều coi nhau như người nhà, chẳng bao giờ hục hoặc cãi vã. Diễm cũng trả lương hợp tình, hợp lý không làm ai phải chịu thiệt, hay mất lòng gì cả.

Tưởng chừng đã qua được kiếp nạn, Diễm cứ sống những ngày êm đềm với mọi người như vậy, cùng chăm sóc Bảo Ngọc tới khi trưởng thành, chẳng quan tâm yêu đương gì nữa. Nhưng không, sau những ngày bình yên hạnh phúc, lại là cả một cơn giông tố ở phía sau. Và kiếp nạn lần này thật sự quá lớn, Diễm thật sự rất muốn gục ngã, nhưng nàng càng phải mạnh mẽ vào lúc này. Bảo Ngọc cần nàng.