Hề Nguyệt biết rằng hiện giờ đã khác xưa, địa vị của nàng và phụ thân nàng đã triệt để đảo ngược, nàng không còn là đứa con gái có thể mặc ông ấy tùy ý vê tròn bóp bẹp nữa.
Nhưng ông ấy trở nên triệt để như vậy, tự mình giẫm mặt mũi tôn nghiêm dưới chân mong mỏi nàng cảm động nhớ nhung tình cha con giả tạo, chỉ vì nàng đã trở thành người Bệ hạ yêu thích, biết đâu có thể thúc đẩy một chút sau lưng vận mệnh con đường làm quan của ông ấy.
May mắn biết bao, có thể đích thân cảm nhận được hai bộ mặt cực đoan nhất của Thừa tướng đại nhân.
Nàng cảm thấy buồn cười, cảm thấy hoang đường, cảm thấy bi ai.
Nàng từ từ ngồi lại trên ghế bập bênh, “Lan Nhi, trước đó ta nói muốn đi làm gì?”
“Nương tử, người nói muốn đến thư phòng luyện chữ.”
Chăn mỏng đắp lại lên đùi, cung nữ cẩn thận rót cho nàng một tách trà.
Hề Nguyệt không nhận.
Tinh Lan nhận lấy, đút cho nàng uống.
Hề Nguyệt cười tự giễu một cái.
“Không luyện nổi nữa, ngươi lấy cuốn du ký kia tới đây, đọc cho ta nghe đi.”
Tinh Lan đáp lại, đi đến thư phòng.
m thanh của Tinh Lan vang lên rất nhẹ nhàng chậm rãi, miêu tả những ngọn núi dòng sông nổi tiếng mà xưa nay nàng chưa từng nhìn thấy.
Nàng cúi đầu, tay ở bên trong nhẹ nhàng kéo góc chăn mỏng ra. Nửa lòng bàn tay lộ ra ngoài.
Ướŧ áŧ, tái nhợt, so với lòng bàn tay của người chết, chỉ là không xanh xao bằng. Aizz, lòng bàn tay của người chết còn không run rẩy.
“Thẳng xuống dưới người không thể đếm được mấy trượng, đập châu vỡ ngọc, giọt nước bắn ngược lên, như sương khói bay lên trời, thế rất hùng vĩ; sở dĩ gọi là……” (Trích từ )
Thác nước, trước đây nàng từng nhìn thấy trong tranh, từ núi cao như vậy đổ thẳng xuống, hùng vĩ hoành tráng.
Ban đầu, là ở trong thư phòng của phụ thân.
Lần đầu tiên nàng đến, lần đầu tiên nàng nhìn thấy bức tranh như thế, nhìn được một lúc lâu, phụ thân ại đột nhiên nổi trận lôi đình. Nàng không đề phòng chút nào, trong chốc lát giống như bị vật gì đó ngàn cân liên tiếp đập lên mặt đất.
Nước bọt mang theo ô ngôn uế ngữ bay thẳng tới, nàng không rõ vì sao, quỳ trên mặt đất toàn thân phát run.
Rất nhiều lần rất nhiều lần, tôn nghiêm duy nhất, cũng chỉ có im lặng.
Nàng quỳ gối, dập đầu, bị giam cầm, bị quất roi, nàng đều đã chịu đựng từng cái một. Nàng không phản bác cũng không thừa nhận, chỉ im lặng.
Ghế bập bênh lắc lư, lắc lư, trong thoáng chốc thứ lắc lư không phải là ghế bập bênh, mà là toàn bộ trời đất.
Hề Nguyệt khẽ ho hai tiếng.
“Nương tử……”
Ngước mắt, Tinh Lan quỳ gối trước mặt nàng, đè xuống để chiếc ghế bập bênh không lắc lư nữa.
Biểu cảm của nàng ấy quá khẩn trương nghiêm túc, Hề Nguyệt tựa như mất phương hướng không hiểu rõ đây là vì sao.
Chẳng mấy chốc ánh mắt của Hề Nguyệt đã vượt qua nàng ấy, nhìn về phía khoảng không được mặt trời chiếu rọi.
Trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một bông hoa thố ti(*) ký sinh trên người Bệ hạ, lúc Bệ hạ rời đi, nàng chờ mong chàng có thể mau quay về trước khi nàng khô héo.
(*)Hoa thố ti 菟丝花 (Thố ti hoa): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thố Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thố Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che. “Nương tử, Bệ hạ sắp trở về rồi. Nô tỳ gọi Tô đại phu tới bắt mặt lần nữa cho người được không ạ?”
“Chẳng phải sau bữa tối hằng ngày sao?”
Tinh Lan gần như nhìn nàng một cách khẩn cầu.
Hề Nguyệt cười, tái nhợt suy nhược, “Lan Nhi lo lắng, vậy thì đi gọi đi.”
Chỉ là không khéo, hôm nay Cung Ngự ít việc, tới điện Phi Vân sớm hơn ngày thường, đúng lúc nhìn thấy Tinh Lan dẫn Tô Thủ Triết muốn đi vào chủ điện.
Còn chưa tới canh giờ thăm mạch……
Trong lúc nhất thời, Cung Ngự chỉ cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, như thể nàng lại toàn thân đầy máu nằm trước mặt hắn, hắn cố gắng hết sức cũng không ngăn được cơn gió mạnh muốn thổi tắt nàng.
Là nàng lại có chỗ nào không khỏe rồi sao?
Dáng vẻ gì đó đều không màng nữa, hắn lao nhanh về phía trước, chỉ lo việc phải lập tức nhìn thấy nàng.
Mấy hơi trước, trên ghế bập bênh.
Hề Nguyệt vốn không muốn nhắm mắt, hôm nay nàng muốn nhất chính là có thể là người đầu tiên nhìn thấy hắn đi vào cửa cung.
Chỉ là thời gian quá lâu, mí mắt cũng mỏi nhừ, nàng không trụ được nữa, nghĩ đến Tinh Lan trở về sẽ gọi nàng.
Thế là tự chủ được liền nhắm lại.
Mãi đến khi bị động tác kịch liệt của Cung Ngự ôm vào lòng.
Cung Ngự không có cách nào hình dung được loại cảm thụ kia, giống như mọi thứ đều đã rời xa.
Hắn chỉ nhìn thấy mồ hôi lạnh khắp cả mặt mũi nàng, chỉ cảm nhận được cả cơ thể nàng đều lạnh buốt.
Hắn ôm lấy nàng, như ôm lấy băng tuyết phập phồng ẩm ướt trong ngày hè nóng bức.
Đông đảo cung nữ thái giám trong ngoài điện, bao gồm cả Tinh Lan và Tô Thủ Triết ở cửa ra vào, đều bị khí thế đáng sợ của Cung Ngự ép xuống ngay tại chỗ.
Không ai dám động đậy, không ai dám lên tiếng, không ai dám nhìn.
Một hoàng đế nắm giữ đại quyền quốc gia, thiên tử vừa nổi giận xác chết trôi ngàn dặm, chưa bao giờ là chuyện đùa.
Cho tới khi một cánh tay gầy gò nhợt nhạt vươn ra, ôm lấy cổ hắn.
Dung nhan xinh đẹp nhợt nhạt của Hề Nguyệt hơi lộ ra. Nàng vẫn còn có chút mơ màng, âm thanh dịu dàng mềm mại có chút mơ hồ, “Bệ hạ, phải dùng bữa rồi sao?”
Chốc lát, thời gian và không gian đông cứng tan ra, ai nấy lại có thể cảm nhận được ấm áp của mặt trời, gió nhẹ thổi qua.
Có tiểu cung nữ mới hầu hạ không lâu sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, được đỡ xuống trong im lặng.
“Chàng sao lại……” Hề Nguyệt nhìn rõ vẻ mặt của hắn, như bị người tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
“Bệ hạ, thϊếp không sao đâu, tự thϊếp biết mà, chỉ là nguyệt sự sắp tới rồi, mấy tháng nay luôn là như vậy……”
Cung Ngự không nói một lời, ôm nàng vào phòng trong. Tinh Lan dẫn Tô đại phu đuổi theo.
“...... cũng đã mời Tô đại phu qua đây rồi, chỉ là,” Hề Nguyệt hạ giọng, hắn nhìn ánh mắt quá chột dạ của nàng, “chỉ là không ngờ hôm nay chàng về sớm như vậy.”
Đầu Hề Nguyệt cũng cúi thấp xuống.
Nàng muốn nói thật xin lỗi, lại cảm thấy nói rồi hắn càng tức giận hơn, bèn ngậm miệng lại.
Tô Thủ Triết chẩn mạch, thân thể nàng quả thực là vì nguyệt sự, cái này vốn không có cách nào nhanh chóng được, chỉ có thể làm ấm từ từ điều dưỡng.
Bên ngoài đang chuẩn bị bữa, người bên trong đều lui hết ra ngoài.
Bàn tay lớn khô ráo nóng bỏng của Cung Ngự nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng, giọng nói thô ráp khàn khàn, “Bởi vì nguyệt sự?”
Cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng, có thể được tính là kiềm chế đáng sợ.
Nhưng Hề Nguyệt chỉ lo nhìn bàn tay lớn của hắn, trong đó có hai bàn tay của mình, như thể bị trói lại.
Không nhịn được lại chen chen vào lòng hắn, nàng thật sự muốn ôm hắn, muốn vòng hai tay qua eo hắn, ôm thật chặt.
Bàn tay lớn kia nắm chặt hơn, nắm đến mức tay nhỏ của nàng có chút đau.
“Cơ thể lạnh là do nguyệt sự,” Kìm nén, mưa gió sắp ập đến, “tay kia thì sao, Hề Nguyệt, nàng không biết tay nàng vẫn đang run à?”
Hắn mở nắm tay ra, giơ chúng lên dừng trước mắt nàng. Lần đầu tiên nàng nhìn thật kỹ tay của mình ở khoảng cách gần như vậy.
Rất trắng rất nhỏ, thon thon tay ngọc.
Hề Nguyệt tự cười thầm, nào có ai tự khen mình như vậy.
Vẫn đang run, chỉ có một đôi tay này, vẫn luôn không tự chủ mà run rẩy.
Bị bao phủ bởi mồ hôi lạnh, hắn che lại, cũng không làm ấm lên chút nào.
Hề Nguyệt thật sự cười, chỉ là còn khó coi hơn cả khóc.
Nhưng nàng không khóc nổi. Nàng cảm thấy chỉ trong chốc lát, nàng đã trở thành một người rỗng ruột, muốn rơi nước mắt, nhưng đều chỉ có chua xót đau nhói khô khốc.
Cũng giống như trước đây, lúc đau đớn nhất trong lòng nàng có thể băm vằm Thừa tướng đại nhân thành trăm nghìn mảnh, nhưng khi gặp mặt vào ngày hôm sau, nàng lại cam tâm tình nguyện quỳ rạp trên mặt đất mang ơn đội nghĩa.
Móc sạch máu thịt của chính mình chịu mắng chịu phạt.
Khi đó nàng cũng không khóc nổi.
Có lẽ vừa bắt đầu đã khóc quá nhiều, chảy khô nước mắt rồi, cũng có thể đã đau đến mức cực hạn, sẽ không thể rơi nước mắt được nữa.
Nàng luôn luôn nghĩ, sao nàng không yếu ớt một chút, ngay từ đầu không chịu đựng nổi thì sớm giải thoát cho rồi.
Sao không dứt khoát tàn nhẫn với chính mình một chút, ép bản thân không từ thủ đoạn giống y như con chó đón ý nói hùa, đặt được thứ mình muốn từ chỗ của ông ấy.
Nhưng nàng vẫn luôn không làm được.
Cuối cùng dở ông dở thằng, bị phụ thân đày đọa, cũng bị chính nàng đày đọa.
Nàng cười tươi chân thật một chút, thu hai tay lại.
Rất thành thật cười đáp lại hắn: “Là bởi vì nghĩ tới chuyện trước kia, có chút không khống chế được.”
Tật xấu này không phải là lần đầu tiên, chỉ là rất lâu rồi không xuất hiện nữa.
Vừa bắt đầu, chắc là lúc mới hơn mười tuổi, khi phụ thân đột nhiên quyết định muốn mỗi ngày đều đích thân dạy dỗ nàng.
Kỹ thuật dùng lời “dạy dỗ” người của phụ thân là lợi hại nhất mà nàng từng thấy, mỗi lần đầu có thể đâm chính xác vào điểm mẫn cảm nhất mà nàng quan tâm nhất, các loại phương thức, lặp đi lặp lại, không có chút quy luật nào.
Nhờ vào cách lặp đi lặp lại này, ông ấy muốn truyền thụ những tư tưởng những thứ ông ấy muốn truyền.
Ngữ khí của phụ thân, là ngữ khí thật lòng thật dạ vì tốt cho nàng, là ngữ khí mong con gái trở thành phượng hoàng, là ngữ khí ý tốt bị phụ lòng mà thất vọng cực độ.
Không phải nói bởi vì nàng làm sai chuyện gì, mà chỉ cần là chuyện nàng làm, chỉ cần phụ thân muốn, thì có thể là sai.
Càng đừng nhắc tới, khi nàng thực sự làm sai.
Nàng bị nói sợ rồi, cũng bị phạt sợ rồi.
Sau đó đột nhiên một ngày vừa bắt đầu, nàng vừa nghe thấy thanh âm của phụ thân thì không tự chủ được mà run rẩy. Nàng không nhớ rõ cụ thể là ngày nào nữa.
Tốt thế nào được đây.
Phụ thân để nàng ngày đêm đều đi theo ông ấy, nghe thanh âm của ông ấy.
Rồi sau đó, chỉ cần bị ông ấy phát hiện, thì sự “giáo dục” và trừng phạt sẽ càng nghiêm khắc kinh khủng hơn.
Thế là chỉ có thể, chỉ dám lén lút ở đằng sau người khác. Nhưng cho dù cõng ai đó, nàng cũng muốn cố gắng hết sức dùng mọi cách che giấu.
Phủ Thừa tướng không có nơi an toàn.
Thế là, thật sự rất thần kỳ, lúc ngay trước mặt phụ thân, nàng chưa từng mắc phải nữa.
Aizz, như vậy chắc hẳn cũng không coi là điều tốt, chỉ là không có ai phát hiện nữa.
Cung Ngự ôm nàng ở đằng trước, hai tay vòng qua từ phía sau, vây quanh trước người nàng, mười ngón tay đan vào nhau với nàng. Tay của hai người đặt trên đùi nàng, nàng vẫn đang run.
Nét mặt của nàng chắc chắn rất tệ nhỉ, Hề Nguyệt nghĩ.
Nếu như không, Bệ hệ tức giận như vậy, dáng vẻ như muốn truy cứu đến cùng, sao nhìn thấy thần sắc của nàng rồi, luồng khí lực kia nháy mắt liền tiêu tán hết cơ chứ.
Cung Ngự không để cho nàng rời đi, tư thế này vẫn luôn giữ cho đến tận trước bàn ăn, hắn rất nhẫn nại đút nàng ăn cơm, không mượn người khác. Cũng không để nàng tự ăn.
Hề Nguyệt chỉ cần được dẫn theo, bảo làm gì thì làm nấy, nàng không cần suy nghĩ gì cả, nàng đang ở nơi an toàn nhất rồi.
Tuy rằng tay của nàng đã không còn run nhiều nữa.
Nàng dần dần vui vẻ hẳn lên, đuổi theo động tác của hắn, tinh thần và thể xác đều dán chặt lên người hắn.
Buổi tối sau bữa cơm, hắn dựa theo kế hoạch muốn dẫn nàng đến Trích Tinh Lâu —— hôm nay về hơi sớm, hắn vốn định cho nàng một bất ngờ.
Nàng được mặc đủ các loại áo ấm, cuối cùng còn khoác thêm một chiếc áo choàng chắn gió.
Hề Nguyệt cười cực kỳ vui vẻ, xoay một vòng tại chỗ để hắn nhìn chiếc váy thật lớn của nàng, xoay đến tận trong lòng hắn, hắn cười trách nàng nghịch ngợm.
Chỉ là vừa quay một vòng, trước mắt nàng trắng xóa, phải chậm lại một lúc lâu.
Đến nơi, hắn cõng nàng, từng bước từng bước lên Trích Tinh Lâu.
Đến nơi, anh cõng cô trên lưng, từng bước một leo lên Tháp Tinh Linh.
Lầu rất rất cao, cũng có chút dốc, nhưng hắn đi cực kỳ vững vàng, thậm chí lên đến đỉnh cũng không thở dốc chút nào.
“Bệ hạ, chàng thật sự quá lợi hại rồi.” Hề Nguyệt dán sát vào tai hắn, trêu chọc: “Thân thể thật tuyệt vời!”
Cung Ngự đặt nàng xuống, nắm tay nàng, đến trước trường kỷ, lúc ngồi xuống nàng ở trước hắn ở sau, hắn kéo nàng dựa vào lòng hắn.
Theo lẽ tự nhiên, bầu trời đầy sao đập vào mí mắt.
Rất rất sáng, giống như bảo thạch lấp lánh.
Mỹ lệ cực hạn, giống như dải Ngân Hà trong truyền thuyết thần thoại, thiên nhiên có sức quyến rũ khiến người ta phải rơi lệ.
Theo chuyện xưa trong truyền thuyết, những người thân ruột thịt mà nàng và hắn quan tâm, đều đã biến thành những ngôi sao dày đặc trở về bầu trời.
Thế là nàng cũng cầu nguyện theo truyền thuyết, hy vọng bất kể bọn họ có thể gặp được nhau hay không, đều có thể hoàn toàn rũ bỏ nỗi khổ trần thế, chỉ hưởng hạnh phúc trên trời.
Trong phút chốc nghĩ lại, vừa hy vọng bọn họ nhất định sẽ gặp được nhau, hoàng nhi của nàng còn nhỏ như vậy, nếu như có tiểu nương, thì nhất định có thể chăm sóc thật tốt.
Tiểu nương……
Suy nghĩ lung tung rời rạc, nàng nghĩ đến một đoạn cuối cùng trên bức thư của phụ thân.
Mộ phần của tiểu nương nàng……
Nàng vội vàng quay đầu lại, “Bệ hạ, mộ của tiểu nương thϊếp vẫn đang ở phủ Thừa tướng……”