Quý Phi Mỹ Nhân Ốm Yếu Là Người Bệ Hạ Cưng Chiều Nhất

Chương 13: Cứ làm theo sai bảo của Bệ hạ, không có chết.

“Phủ Thừa tướng?” Cung Ngự kinh ngạc, cho dù là mộ tổ tiên, cũng sẽ không đặt trong phủ có người sống.

“Vâng, năm đó, năm đó thϊếp tự tay thiết trí, phụ thân chỉ cho đặt ở nơi đó.”

Tuy nói chuyện cũ đã qua, nhưng Hề Nguyệt cảm thấy không có chuyện gì là phụ thân không làm được.

Nàng thật sự rất sợ, sợ phụ thân đào mộ lên, tùy tiện ném đến một nơi nào đó không biết.

Cung Ngự nhíu mày, thần sắc trở nên nghiêm túc. Trong quan viên mãn triều, tình báo về Thừa tướng hắn xem trọng nhất, biết được cũng nhiều, suy nghĩ đơn giản cũng đoán được đại khái.”

Nhận lời nàng, “Nguyệt Nhi yên tâm, ta đã biết, sẽ tìm biện pháp.”

Hề Nguyệt gật đầu. Xoay người dựa trở lại.

Mỗi một việc, chỉ cần nói với hắn, ở nàng bên này cũng coi như là qua đi.

Hắn giúp nàng đội khăn trùm lên, khăn vải to rộng đong đưa nhẹ nhàng theo gió.

Nắm chặt tay nàng, lại sờ gò má nàng, “Lạnh không?”

Hề Nguyệt lắc đầu, đôi mắt không nỡ rời khỏi bầu trời, “Không lạnh, thϊếp mặc nhiều như vậy mà.”

Hắn cho rằng nàng không muốn mặc nhiều như vậy, “Trên cao gió lớn, chờ nàng cảm thấy lạnh, đã trễ rồi.”

“Hả?” Hề Nguyệt cảm thấy lời này có chút quen tai.

“Hử?”

Hề Nguyệt nghĩ ra rồi, “phụt” cười ra tiếng, “Bệ hạ, lời này của chàng giống y như lời tiểu nương của ta.”

Cung Ngự là ai, da mặt dày từ trước đến nay, nghiêm trang tiếp tục, “Nhạc mẫu đại nhân cũng nói như vậy, có thể thấy được là đúng.”

“Ồ.” Hề Nguyệt thâm ý sâu sắc mà nhìn hắn.

Cung Ngự nhíu mày.

Hề Nguyệt cười cười, tiếp tục ngửa đầu ngắm sao.

Trích Tinh Lâu là kiến trúc cao nhất trong toàn bộ hoàng cung, ban đêm đèn lửa không nhiều, khi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy giữa thiên địa chỉ có lẫn nhau.

Khóe mắt Hề Nguyệt có nét cười, nàng vốn là như vậy, khi vui vẻ, liền cảm thấy những đau khổ có thể đè sập nàng trong dĩ vãng đều không đáng nói.

Lại qua một lát, nàng cầm tay hắn, mở ra, dán lên bụng mình.

Cung Ngự thuận theo lực kéo của nàng, cuối cùng bản thân cùng dùng sức thêm một chút, “Đau bụng sao?”

Hề Nguyệt gật gật đầu, “Có hơi đau một chút.”

Sau khi sinh non, kinh nguyệt vẫn luôn rất đau khổ. Cơ thể hàn từ trước đến này vốn đã khó, sớm ở vài ngày trước, bụng của nàng liền đã hơi đau.

Cách không ít vải, hắn dứt khoát kéo váy lên, luồn vào bên cạnh, trực tiếp dán tay lên.

Lạnh đến nổi có thể so với tay chân.

Nàng bị độ ấm trên tay hắn làm giật mình, run run. Cắn răng nhịn qua cơn đau này, đỡ hơn nhiều rồi.

Hắn đè chặt quần áo của nàng xuống.

Hỏi nàng, “Muốn về không?”

Hề Nguyệt không muốn quay về, tuy rằng nàng cũng biết trạng thái hôm nay của nàng thật sự không tốt lắm.

Nhưng ngày mùa hè trời trong, lên lầu ngắm trăng hái sao, luôn là việc khó được, bây giờ đi về há chẳng phải là cô phụ?

Sợ hắn không đáp, Hề Nguyệt giữ chặt ống tay áo của hắn, nói chuyện nhỏ nhẹ, “Bệ hạ, không về có được không?”

“Không về?” Cung Ngự cố ý nói, “Quý phi tối nay muốn ngủ lại đây?”

“Tuy rằng không phải không thể, chỉ là trẫm cho phép…” Không biết hắn lại gần đến mức nào, khi nói chuyện hơi thở phà vào làn da nàng, “Thân thể của Nương tử cũng không chịu đựng được nha.”

Người này…

Cũng là nàng không còn khí lực khua môi múa mép với hắn.

Uổng công nàng làm nũng.

Trên mặt Hề Nguyệt vô biểu tình, thanh tuyến bình thường, “Bệ hạ nói đúng, vậy quay về thôi.”

Hắn không nhúc nhích.

“Bệ hạ không phải nói về sao? Sao lại không đi?”

Không chỉ bất động, lực đạo ôm nàng còn mạnh hơn.

Hắn học cách nàng nói chuyện, “Nhà mình đương nhiên là Nương tử quyết định.”

Ngữ khí lãnh đạm thêm những lời này, rất có cảm giác như là một loại ngạo kiều hài hước. Hề Nguyệt vui vẻ đến mức khóe miệng không kiềm được vểnh lên.

Nụ hôn của hắn ấn lên khóa môi nàng, “Nhưng mà, nhiều nhất nửa canh giờ.”

“Vâng vâng.” Hề Nguyệt nhanh chóng gật đầu.

Giống gà con mổ thóc.

Cung Ngự cười ra tiếng, ngực run đến mức làm lưng nàng tê ngứa.

Khi vầng trăng bay lên cao, những tiếng thầm thì lắng xuống, bốn phía tĩnh lặng. Ánh trăng trong trẻo tô điểm biển sao, tỏa sáng nhất cũng ôn nhu nhất.

“Nguyệt Nhi.”

“Vâng?”

“Thật ra… Ta vốn dĩ dự định, tin tức về phủ Thừa tướng, về sau sẽ không nói cho nàng.”

“Vốn dĩ? Vậy bây giờ lại muốn nói à?”

“Đúng vậy.” Hắn bóp nhẹ tay nàng từng chút, từng chút một.

“Thừa tướng…” Hề Nguyệt cười ra tiếng, “Với ta mà nói, trong trí nhớ của thϊếp, thời khuê các, ông ấy mới đáng sợ, hiện tại có chàng, là ông ấy sợ chàng mới đúng.”

Cung Ngự nhất thời trầm mặc, ngẩng đầu nhìn lên trời sao, ánh mắt lại tối hơn cả trời đêm.

Thật lâu sau, hắn sờ sờ đầu nàng, “Người gây ra chuyện, dù sao cũng phải trả giá.”

Trong lòng của hắn, hắn đầu tiên là phu quân của nàng, sau đó mới là hoàng đế.

Hề Nguyệt gật đầu, ngắm hắn một lát, giọng nói mang theo ý cười, “Đó là đương nhiên, chẳng qua phải việc nào ra việc đây.”

Lại chờ thêm một lát.

Hắn gõ đầu nàng, “Đi thôi, nên quay về rồi.”

Hề Nguyệt nghe được, chu môi, “Bệ hạ tốt, ở thêm một chút xíu thôi.”

“Một lát lại một lát, đợi đến ngày mai liền phải thượng triều.”

“Ai da ——” Hệ Nguyệt chặn lại cánh tay hắn, “Chỉ một lát thôi Bệ hạ. Chàng cần thượng triều thϊếp lại không cần ——”

“Hề Nguyệt!” Cung Ngự đứng thẳng người, nghiêm túc.

Hề Nguyệt tỏ ra đáng thương tội nghiệp nhìn hắn, thấy hắn không dao động chút nào, khóe miệng ngày càng hạ xuống, hốc mắt đỏ hết cả lên.

Cung Ngự mềm lòng, đã bắt đầu đau lòng nàng.

Thở dài, ôm nàng vào lòng, dỗ dành, “Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại đến, được không?”

“Không được.” Nàng hờn dỗi nói.

“Nguyệt Nhi, nghe lời.”

Hề Nguyệt nắm lấy góc áo của hắn, không nói một lời.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo hắn, nàng nghĩ đến những đêm gian khổ trong phủ Thừa tướng, trong mơ nàng khóc kêu nương đừng đi.

Nhưng đó chỉ là cái bóng hư ảo, chỉ biết bay đi càng xa.

Cung Ngự ôm Quý phi làm bằng nước của mình xuống lầu, vác trên lưng, từng bước hướng về phía Phi Vân Điện.

Hề Nguyệt một mực ôm cổ hắn, ngữ điệu mang theo tiếng khóc nức nở nhẹ, “Bệ hạ, người nếu xuất hiện sớm hơn là tốt rồi.”

Cung Ngữ ừ một tiếng, “Ta cũng muốn như vậy.”

“Chẳng qua lúc nàng là một cô bé đáng thương, ta cũng chỉ là một thằng nhóc đang giãy giụa cầu sinh trong cung.”

“Gặp được sớm hơn một chút, vừa vặn ôm nhau sưởi ấm, khóc lóc kể lể cho nhau nghe.”

Hề Nguyệt bị hắn chọc cười, “Thϊếp mặc kệ, thϊếp liền đợi chàng đến cứu thϊếp.”

“Vậy ta cũng mặc kên, cũng chờ nàng tới cứu ta. Hai ta đợi nhau.”

“Hahahaha…” Hề Nguyệt vừa cười, vừa đấm hắn một cái, “Chàng là người xấu!”

Mấy ngày sau, lời cho phép Thừa tướng phu nhân tiến cung bái kiến, cuối cùng vẫn là thu hồi.

Vẫn là bệ hạ ở trên Kim Loan Điện, sau khi thái giám thông báo bãi triều, gọi Thừa tướng lại nói.

Lúc này văn võ bá quan còn chưa kịp bước ra ngoài, cũng đều thấy được, khi gọi lại Thừa tướng, gương mặt bệ hạ nhu hòa hơn biết bao nhiêu sao với lúc thượng triều.

Nghe hắn gọi Thừa tướng là ——

“Nhạc phụ đại nhân, xin dừng bước.”

Thừa tướng cúi người hành lễ, “Bệ hạ.”

Mọi người đều nghe được, trong lời nói của Bệ hạ, từng câu từng chữ đều là sự tôn kính và áy náy đối với Thừa tướng.

Tiếng nói kia ôn hòa chậm rãi, có đặc thù nhịp điệu.

“Thật có lỗi, mấy hôm trước đã đồng ý thϊếp mời của lệnh phu nhân, không ngờ thân thể Quý phi ngày càng xấu đi, hôm nay vậy mà đã không thể đứng dậy, hữu tâm vô lực tiếp đãi khách nhân, e là không thể tiếp được quý phu nhân, mong Thừa tướng thứ lỗi.”

Thừa tướng sao dám xưng thứ lỗi, “Không dám không dám, Bệ hạ coi trọng(*) lão thần quá, tất nhiên là sức khỏe Nương tử càng quan trọng hơn.”

(*) Nguyên văn là 折煞 - chiết sát: có nghĩa là gấp hoặc rút, dùng để diễn tả rằng không thể chịu đựng được. Người ta cũng nói rằng hạnh phúc và tuổi thọ bị giảm đi do sự hưởng thụ quá mức.

Bệ hạ gật đầu, quay người rời đi.

Chúng thần khom lưng, thẳng đến khi bóng dáng Hoàng đế biến mất, mới ngẩng dậy rời khỏi đại điện theo thứ tự.

Cung Ngự đúng là nói thật, Hề Nguyệt quả thật dậy không nổi.

Bởi vì nguyệt sự tới rồi.

Đêm qua còn chưa nghiêm trọng, đến khi rạng sáng đã bắt đầu đau không chịu được. Hôm nay ban ngày, nỗi đau tăng thêm dẫn đến một đống phản ứng khó chịu khác, làm một người đang khỏe, giày vò đến không ra gì.

Lúc Cung Ngự trở về, Hề Nguyệt đã nằm nhoài ra ngoài giường nôn một hồi lâu, phảng phất muốn nôn ra cả tim phổi.

Nhưng cho dù như vậy, cũng chỉ là nôn khan, trên mắt sung huyết, có vẻ đỏ một cách bất thường.

Một lát sau, triệu chứng kích ứng của cơ thể giảm bớt, nàng không có một chút sức lực nào, bị rút hết gân cốt, chỉ còn da thịt lung tung vẫn còn ở nguyên vị trí cũ.

Khi Cung Ngự ôm nàng, đầu và tứ chi mềm nhũn, rũ xuống.

Đặt nàng lên giường tư thế như thế nào, nàng vẫn nằm yên tư thế đó.

Trái tim trong ngực nàng đập thình thịch, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy liên tục, càng run càng nặng.

Bụng dưới như là bị mấy con dao cùn thay phiên nhau đâm, nỗi đau mãnh liệt làm nàng hô hấp vô cùng khó khăn, phải run run lấy hết toàn bộ sức lực, mới giành giật được một hơi thở.

Sắc môi xanh trắng.

Chỉ cần tích được một ít sức lực, liền theo bản năng cuộn người lại.

Hô hấp khó khăn cùng với hơi thở hổn hển, nghe như tiếng mèo kêu mềm mại, làm người nghe đau lòng.

Cung Ngự đưa cho nàng một bàn tay để nắm, nhưng nàng không còn khí lực để nắm chặt, mồ hôi lạnh quá nhiều, cứ nắm trượt, hắn lật bàn tay nắm lấy nàng.

Quay đầu, nhỏ tiếng kêu người truyền lời, bảo Tô Thủ Triết lăn tới đây.

Tô Thủ Triết ở ngay bên ngoài, người truyền lời vừa tới cửa, hắn liền cầm hòm thuốc từ từ bước vào.

Mọi người đều câm như hến, hắn lại không thèm nhìn bệ hạ một cái, trực tiếp đi lên phía trước bắt mạch.

Sau đó lùi về phía sau vài bước, đến bên cạnh hòm thuốc, lấy ra những thứ cần thiết.

Tiếp tục bình chân như vại, đứng yên nơi đó đợi.

Cung Ngự nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng mới quay đầu lại.

Tô Thủ Triết lúc này mới nói, “Bệ hạ, còn phải đợi một lát nữa dược có hiệu quả, mới có thể thi châm.”

Cung Ngự chăm sóc Hề Nguyệt, nhìn nàng khó chịu như vậy, lòng đau như cắt.

Cũng sợ lại nhìn Tô Thủ Triết thêm một lát, hắn sẽ không nhịn được.

—— Hiểu nguyên tắc là một chuyện, tận mắt thấy nàng chịu khổ như vậy, lại là một chuyện khác.

Hề Nguyệt đau đến mức choáng váng, cả người dần như chia làm hai nửa, một nửa bị co rút, một nửa trôi nổi giữa không trung, suy nghĩ rời rạc.

Nàng cảm giác bản thân, xung quanh ngày càng hỗn loạn.

Không biết bao lâu sau, cảm giác sắc bén trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, cả thân trên của nàng co quắp như sắp bật lên, tứ chi lập tức bị nhiều đôi tay đè xuống.

Nước mắt sinh lý bất giác chảy đầy mặt.

Đợi tất cả rốt cuộc trở nên an tĩnh, Hề Nguyệt được hầu hạ tắm rửa trong hôn mê ngay tại giường.

Cũng đến lúc, Tô Thủ Triết đi theo Cung Ngự ra ngoài.

Khi tách ra, hắn đứng thẳng tại chỗ, cúi người hành lễ.

Ứng Túc công công liếc qua phía sau Tô Đại phu, nói, “Bệ hạ muốn…”

Cung Ngự lạnh nhạt nói, “Không cần, mạng của hắn ở chỗ Quý phi.”

Ứng Túc nở nụ cười trong lòng, trong cung này, không biết bao nhiêu mạng người, đều dựa vào Hề Nương tử.

Đi vào Ngự Thư Phòng, Cung Ngự mở ra tấu chương, vừa mới nâng bút, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, dừng lại, đặt bút lông về chỗ cũ.

Gõ lên mặt bàn hai cái, “Tư thị, ở trong ngục sao rồi?”

Nhớ không ra, gọi tên của người kia một cách khinh thường.

Ám vệ áo đen lách mình xuất hiện, quỳ một chân trên đất, “Đang làm theo yêu cầu của bệ hạ, chưa chết.”

Cung Ngự gật đầu.