Khi Hề Nguyệt tỉnh lại sau hai ngày mê man, chỉ việc Cung Ngự ôm nàng đứng dậy mà trước mắt đều là một mảnh kim tinh.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng thế giới cảm giác bên trong vẫn đảo lộn, xoay vòng vòng.
“Bệ hạ…..” Nàng sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn.
Dần dần thích nghi với tư thế đứng thẳng, Cung Ngự xiết chặt dưới hai nách của nàng, để cho chân nàng chạm đất.
Có thể do chân hơi thiếu lực, nàng liền mềm nhũn ngã xuống.
Sau khoảnh khắc được Cung Ngự ôm nhấc lên.
Đôi chân nhỏ yếu tinh tế run rẩy, Hề Nguyệt nhắm mắt nhíu mày.
“Thϊếp,” nàng thở dốc, “Thϊếp không có sức nữa…...”
Hoặc là nói, nàng vốn dĩ không có sức lực gì, từ khi tỉnh lại, thân thể vẫn luôn mềm nhũn.
Lúc nàng muốn dùng sức, chua xót trống rỗng từ khe xương tràn lên, cuối cùng chỉ còn lại run rẩy.
Cung Ngự ôm nàng trở lại trong ngực, nàng ngồi trên người hắn, trán đổ đầy mồ hôi.
Mở miệng thở dốc, nàng có chút nóng nảy, càng thở càng gấp, nắm vạt áo cảu hắn hốc mắt đỏ lên.
Tỉnh lại sau mê man, dường như thân thể không còn là của mình.
Cung Ngự nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, “Nguyệt Nhi, đừng nóng vội, từ từ sẽ khỏi, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.”
“Thật sự rất mau sao?” Hai mắt đẫm lệ nhìn chăm chú hắn, thần sắc ủy khuất đáng thương.
“Thật sự rất mau, ta bảo đảm.”
Hắn rất kiên nhẫn hôn đi nước mắt của nàng.
*
Ngày hôm sau.
“Đẩy đi ra!”
Hề Nguyệt khó khăn chống người ngồi bên giường, nhìn cái xe lăn mà Tinh Lan đẩy tới như nhìn kẻ thù.
“Nương nương,” Tinh Lan một mặt bất đắc dĩ, “Bệ hạ sai người mang đến, Tô đại phu cũng nói, để nương nương tắm nắng nhiều.”
Hề Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn môi, “Ta coi như đi không được, cũng…..cũng có thể để cho người khác đỡ.”
“Nương nương sao không thử trước một lần, Bệ hạ bỏ không ít tâm tư, chuyên chế vì nương nương.”
Hề Nguyệt cắn răng, “Ta nói, đẩy ra ngoài!”
Tinh Lan không tiện nói thêm, vội đẩy ra ngoài, sai người cất kỹ.
Tới gần lúc chạng vạng tối, Hề Nguyệt kiên trì để người đỡ từng bước đi ra ngoài, mỗi bước đều như đi trên lưỡi đao.
Ngồi xuống lúc thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngất đi.
Ngẩng đầu lên, thấy Cung Ngự đứng thẳng ở cửa, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.
Thế mới biết, quãng đường ngắn ngủi từ trong phòng ra ngoài sân nhỏ này, vậy mà nàng đã đi rất lâu, lâu đến mức hắn xử lý xong chính vụ, trở về điện Phi Vân.
Cung Ngự đi tới, tiếp nhận tay ôm lấy nàng, ôn nhu: “Không thích xe lăn?”
Hề Nguyệt hữu khí vô lực dạ một tiếng.
Cung Ngự vuốt mái tóc rối bên thái dương về sau tai nàng, “Ta chỉ nghĩ rằng, nếu nàng muốn đi đến nơi xa hơn một chút, sẽ thuận tiện hơn.”
Hề Nguyệt lắc đầu, cúi đầu buồn bã: “Không có tâm trạng.”
Cung Ngự nhìn dáng vẻ khốn khổ nhỏ bé của nàng, có chút muốn cười.
Nhéo lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, yêu thương nhìn nhìn, “Nhìn Quý phi nương tử của chúng ta xem, đều ỉu xìu.”
Hề Nguyệt lười biếng để hắn nhéo, tay lén đưa từ dưới lên vặn hắn một cái thật mạnh, miệng cười: “Chàng, mới, ỉu, xìu,.”
Cung Ngự vừa đi tìm cái tay nhỏ của nàng, vừa cười ra tiếng.
Gương mặt tuấn lãng vì ý cười sinh cơ dạt dào.
Hề Nguyệt bĩu môi: “Hôm nay chàng đến xem thϊếp làm trò hề à?”
“Không dám không dám.” Cung Ngự xoa đầu nàng, lông mi vẫn cong: “Tất nhiên là nhớ nương tử cực kỳ, cả gan không mời mà đến.”
Hề Nguyệt hừ một tiếng, xiêu xiêu đầu: “Vậy phiền Bệ hạ ôm thϊếp vào trong đi.”
…
Đi bộ không được, nàng nghĩ viết chữ là được rồi đi.
Kết quả…
Hề Nguyệt ném bút xuống bàn, quay đầu lên án mà nhìn người gần sát bên, đang ôm người mình.
Cung Ngự nhìn trên giấy vài chữ viết không xương xoắn đi xoắn lại, ý cười đầy mắt.
Thấy nàng quay đầu, cố gắng nghiêm túc lên, cầm tay nàng từng chút từng chút xoa: “Nương tử có phải viết mệt không, ta xoa bóp cho nương tử….”
Hề Nguyệt rút tay lại, rút một cái không rút được, Cung Ngự buông ra, nàng mới rút về được.
Miệng có thể treo được cái bình dầu, “Cười cười cười, chàng chỉ biết cười, chàng chính là đến xem thϊếp làm trò hề!”
Nói xong bĩu miệng, làm bộ muốn khóc.
“Được rồi được rồi, không trêu nàng.”
Hắn từ từ tiến gần, in lên môi của nàng, thân mật cùng nhau.
Giữa hô hấp xen lẫn nhau, “Ta viết cùng nàng, có thể thực hiện chứ?”
Nàng ôm lấy cổ của hắn, áp trán bên gương mặt hắn, “Vậy thϊếp muốn viết lại bản du ký này.”
“...”
Vấn đề trở lại điểm ban đầu, Cung Ngự nhìn bản chữ, vẫn cảm thấy chỗ nào không vừa mắt.
Vì thế kiên nhẫn thuyết phục nàng, “Nguyệt Nhi, không nói du ký chỉ là bản sao chép, ngay cả bản gốc, cũng bằng bài nổi tiếng của danh gia vọng tộc. Luyện chữ phải chép cái hay hơn, nếu không chữ càng luyện càng xấu, có ích gì?”
“Vậy chàng giúp thϊếp tìm một cái chữ tốt, dùng nội dung du ký viết một bản chữ được không?”
Nghe được lời này, Cung Ngự trầm mặc.
“Hử?” Hắn một lúc không nói gì, Hề Nguyệt hoài nghi nhìn hắn.
Cung Ngự tay to đặt ở sau cổ nàng nhéo vài cái, giọng nguy hiểm, “Nguyệt Nhi muốn chép chữ của ai?”
Hề Nguyệt còn chưa phát giác, “Thϊếp nào có nghiên cứu, là chàng chỉ ra điểm sai, vậy thì chàng đi tìm.”
Cung Ngự tay quấn lại đem nàng lại gần hắn hơn, ngay bên tai nàng thì thầm, ngữ khí không rõ ràng, “Trong triều không thiếu đại học giả, chỉ là tuổi già sức yếu, không nên phiền họ vì việc nhỏ này. Ngược lại có mấy vị thanh niên tài tuấn, tuổi còn trẻ đã có dáng dấp danh gia nổi tiếng, dáng vẻ cũng không tệ, Nguyệt Nhi có phải muốn chép của họ?”
Hề Nguyệt càng nghe càng cảm thấy không đúng, đến câu “dáng vẻ cũng không tệ” kia liền mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ấy, chàng….”
Hề Nguyệt hít sâu một hơi, mỉm cười, “Vì sao này không được kia không được, Bệ hạ đều không thích, thì sao chàng không tự tay giúp thϊếp sao chép một lần? Trong lòng thϊếp, chữ của Bệ hạ mới là tốt nhất.”
Cung Ngự lấy hai ngón tay kéo xuống khóe miệng cong cong của nàng, “Không được, lời này của nàng không thật lòng.”
Hề Nguyệt dứt khoát không cười nữa, “Làm sao chàng biết thϊếp không thật lòng?”
Hai người đối mặt, giằng co.
Sau đó.
Nàng lại nhíu mày, che mặt muốn khóc, “Bệ hạ ăn giấm này quá vô lý rồi, thϊếp từ khi tiến cung, một môn không ra nhị môn không bước, ngày ngày trong mắt trong lòng đều chỉ có một mình Bệ hạ, Bệ hạ còn sinh lòng nghi ngờ thϊếp muốn thích cái gì thanh niên tài tuấn, tâm ý của thϊếp…..Khụ khụ, ngài sao lại không nhìn thấy được…”
Cung Ngự hoài nghi câu cuối cùng của nàng là muốn nói tâm ý bị chó ăn mất….
Hắn lấy đi tay áo của nàng, sờ sờ khóe mắt không hề đỏ của nàng, rộng lượng nói “Nhìn Quý phi vừa phí công vừa dễ thương như vậy, ta liền thưởng cho nàng một bản ngự bút bằng bút tích thực, như thế nào?”
“Bệ hạ nói thật?” Hề Nguyệt kinh ngạc.
“Tất nhiên, ta khi nào lừa qua nàng?”
Lượng công việc này không nhỏ, nàng kéo lấy tay hắn, ngây thơ dùng ngón tay in lên ngón tay của hắn.
“Một lời đã định! Chúng ta đã in dấu rồi, không được đổi ý!” Hạ Nguyệt cười ranh mãnh lại tùy ý.
Cung Ngự cười, dùng sức xoa xoa tóc của nàng.
Hắn muốn sao chép, nàng muốn luyện chữ. Vì thế đêm đó tay to của hắn nắm lấy tay nhỏ của nàng, bắt đầu lại từ đầu, một nét một nét một chữ một chữ viết qua đi. Dù như vậy, cũng là Hạ Nguyệt không chịu nổi trước, cuối cùng, ánh nến vàng nhạt rọi sáng chỉ còn hắn.
Hạ Nguyệt tựa vào ghế trước mặt hắn, nhìn hắn thẳng lưng, rất nghiêm túc một chữ một chữ viết, ánh mắt luôn dính ở người hắn, gần như si mê.
Cung Ngự dừng bút, ánh mắt Hạ Nguyệt liền theo hắn càng gần.
Hắn đến bên nàng: “Nguyệt nhi, đêm khuya rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hạ Nguyệt gật đầu, về phía trước ôm lấy eo hắn.
Thật sự nhìn hắn viết lâu như vậy, lại rất đau lòng hắn, “Bệ hạ, tay có mỏi không?”
Cung Ngự cười nàng, “Trước kia bận rộn, mỗi ngày viết chữ nhiều hơn nhiều.”
“Vậy cũng mệt mỏi a. Chỉ là trước khi chàng mệt mỏi hơn.” sau đó tiến lên trước, mắt sáng lấp lánh, “Thϊếp cũng giúp chàng xoa bóp?”
Xoa cái gì xoa, đã trễ thế này rồi.
Cung Ngự vỗ vỗ đầu nàng, “Nghe lời, đi tắm trước đã.”
Nàng không tình nguyện nga một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi….
Tắm xong lau khô tóc, hắn ôm nàng lên giường thật to.
Tay theo thói quen vỗ nhè nhẹ dỗ dành nàng đi ngủ, sao chép nhiều quá, trong đầu vẫn còn vương vấn hương vị của từng câu từng chữ trong quyển du ký kia.
Chợt nhẹ giọng hỏi nàng: “Nguyệt Nhi, nàng….rất thích du ký à?”
Hề Nguyệt mơ màng, “Ừm, cũng tạm….”
“Cũng giống người viết sách ấy, du sơn ngoạn thủy sao?”
Hề Nguyệt thanh tỉnh một chút, nhăn mày, “Cái gì hả.”
Lại chui vào trong ngực hắn, “Ta không muốn đi, ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày lại rất mệt.”
Cung Ngự bật cười, ôm chặt nàng, “Tiểu lười biếng, vậy nếu hằng ngày ăn ngon ngủ yên lại không mệt thì muốn đi à?”
Hề Nguyệt nhắm mắt lại, lờ lờ gật đầu. Ngoan ngoãn trong lòng hắn, thở đều đều.
Cung Ngự chạm một cái vào mũi nàng, thấp giọng, “Yêu cầu khá cao đấy.”
*
Ngày mùa hè nóng bức, dài không thấy đầu đuôi. Hề Nguyệt kéo lấy áo choàng trên người, tắm nắng nhẹ nhàng, nhưng lại hi vọng nó có thể kéo dài hơn một chút, lâu hơn một chút.
Hai tay nàng nắm chặt, giấu trong áo choàng, siết thật chặt.
Quay đầu, “Lan Nhi, người dìu ta đi thêm một vòng nữa đi.”
Sắp vào thu rồi, thời tiết lạnh xuống, thân thể yếu ớt của nàng thế này, không mau khỏe hơn, làm sao có thể sống sót qua mùa.
“Nương nương,” Tinh Lan lại nhẹ nhàng giữ nàng lại, ngồi xổm xuống, “chúng ta vào phòng đi, Bệ hạ cho người mang đến vài quyển du ký mới sao chép xong, còn trên bàn kìa.”
Tinh Lan đặt tay trên chân nàng, đã hết sức, run không ngừng.
Hề Nguyệt để ý được, cúi đầu nhìn chân mình, nàng không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được.
Thở dài kiệt sức, “Lan Nhi, một vòng cuối cùng được không, đi xong sẽ về.”
Tinh Lan không cản được, chỉ có thể gọi hai người một trái một phải đỡ nàng, cơ hồ là kéo nàng đi một vòng.
Toàn thân Hề Nguyệt run lẩy bẩy, dù có người đỡ, một vòng trở lại phòng, người như mới được kéo lên từ trong nước.
Vật vã đổi y phục sạch sẽ xong, cung nữ dùng sức ấn từng chỗ từng chỗ, Hề Nguyệt cắn khăn vải, không kìm được tiếng kêu đau.
Da thịt mềm mại để lại vết đỏ li ti, ấn xong rồi, toàn thân đổ mồ hôi nóng hổi. Người mơ hồ chỉ cảm thấy một mảnh hỗn độn.
Nàng ôm lấy chăn gối, lộ ra khuôn mặt kiều diễm trắng trẻo mũm mĩm.
Thời gian dùng bữa theo lịch ngủ hàng ngày của nàng, hôm nay đặc biệt mệt mỏi, liền đến buổi chiều.
Cung Ngự trở về khi nàng vẫn đang say giấc.
Hắn nhíu mày: “Sao không gọi dậy? Đừng để lỡ giờ uống thuốc.”
Tinh Lan hành lễ, đầu cúi thấp, “Hôm nay sáng dậy, nương nương đi thêm một lúc, nô tỳ nghĩ rằng, để nương nương nghỉ ngơi thêm….”
Cung Ngự đi vào trong, vừa đi vừa nói, “Đi chuẩn bị thức ăn, nếu ta nhớ không sai, bắt đầu từ hôm nay, là dùng dược thiện rồi.”
Một đám cung nhân sau lưng cúi đầu xác nhận, rồi trật tự tản ra, ai làm việc đấy.
Gương mặt phấn nộn của Hề Nguyệt ngủ say có chút nóng, Cung Ngự không kìm được vuốt ve hai cái, đầu ngón tay chạm vào da mềm mại ấm áp trơn nhẵn, khiến người ta yêu thích không nỡ buông.
Hắn tiến đến bên tai nàng, nhu hòa trầm thấp, “Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, tỉnh dậy, đến giờ dùng bữa rồi.”
Hề Nguyệt động một chút, trong chốc lát không phân rõ giờ giấc, cọ vào lòng bàn tay của hắn, gối lên, giọng dịu dàng lờ mờ, “Dùng thiện gì chứ?”
Hắn ôm nàng ngồi dậy, cẩn thận mặc áo ngoài cho nàng, mang theo ý cười, “Mặt trời to như vậy, còn có thể là cái gì, tự nhiên là bữa tối.”
Hề Nguyệt mắt nhắm mắt mở, theo động tác của hắn, đầu óc vẫn một đoàn, chỉ là ngoài miệng lặp lại, “Bữa tối?”
Một lát sau, thị nữ muốn giúp nàng đi giày, đột nhiên phản ứng kịp, “Cái gì bữa tối?”