Bữa tối.
Lúc sắp ăn xong, Cung Ngự đột nhiên mở miệng: “Sắp đến Trung Thu rồi.”
Hề Nguyệt còn đang chìm đắm trong mỹ thực, nghe xong liền liếc hắn một cái, “Vẫn còn sớm mà, sao thế ạ?”
“Trung Thu là còn sớm, nhưng cung yến phải bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Vậy thì chuẩn bị thôi.”
Cung Ngự có chút phục sự không tim không phổi của nàng, ấn đầu nhỏ của nàng xuống, ra vẻ nhún nhường, “Tại hạ là muốn hỏi một chút, Quý phi Nương tử có ý định nể mặt cổ động không hả?”
Hề Nguyệt đảo mắt, muốn ngẩng đầu nhưng không ngẩng lên được, hai tay gạt tay của hắn ra, nhất quyết ngẩng cao đầu lên, “À, cái này ta cũng chưa nói chắc được đâu.”
“Vậy ——, thì khẩn thiết xin Quý phi nể mặt ta mà nhận lời đích thân tới cổ động một chút?”
Hề Nguyệt không thể nhịn được cười nữa, cuối cùng vẫn kiên cường chống cự.
“Ừ, nếu Bệ hạ đã nói như vậy rồi, ta còn có thể làm thế nào đây.”
Nói xong, nàng nghiêng đầu nhỏ, cười cực kỳ vui vẻ.”
Cung Ngự nhìn dáng vẻ vui vẻ như vậy của nàng, mặt mày cũng cong lên.
……
Đêm khuya lúc đi ngủ, Hề Nguyệt nhớ lại Trung Thu những năm trước, mới nhớ tới Hoàng hậu trung cung.
Nàng chọc chọc Cung Ngự, “Cung yến Trung Thu…… không phải luôn dành cho Hoàng hậu điện hạ sao? Thϊếp không phải đều là muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi à.”
Cung Ngự liếc nàng một cái, “Sao nào, hối hận rồi?”
“Thế thì không,” Hề Nguyệt nghịch cổ áo của hắn, “chỉ là tò mò thôi.”
Cố ý dẩu môi, giả vờ tỏ vẻ, “Trước kia bệ hạ đều dùng Hoàng hậu điện hạ, sao nào, hiện giờ Bệ hạ không dùng được nữa, nhớ tới ta rồi à?”
Nhưng ánh mắt của Cung Ngự đã rơi trên cánh môi hồng nhuận của nàng, di chuyển theo nàng, không thể rời đi.
“Phải đó.” Cung Ngự cong khóe môi, hai tay đẩy nàng lên trên, chuẩn xác hôn lên môi nàng.
“Ưm……” Hề Nguyệt trừng to mắt.
Rồi lại dần dần rời rạc mà nheo lại.
Tay mềm nhũn đặt trên người hắn.
Bàn tay của hắn đỡ sau gáy của nàng, cánh tay còn lại một mực ôm lấy nàng, mặc dù nàng ở phía trên, nhưng căn bản lại không thoát ra được.
Thân thể mềm nhũn, nằm sấp trong lòng hắn, ngay cả cổ cũng ửng hồng.
Cung Ngự còn muốn xuống dưới, Hề Nguyệt hừ một tiếng rồi trốn về phía sau, “Chàng đừng……”
Kết quả là bị hắn cộm phải rồi, nàng muốn khóc mà không được, “Chàng là người xấu, cả ngày trong đầu cứ luôn nghĩ tới cái này……”
Hắn ấn tay nàng xuống dưới, “Hử? Nghĩ cái gì, sao ta lại không biết ta đang nghĩ gì? Hay là, cảm phiền nương tử chỉ điểm một chút?”
“Ối……ưm!” Hề Nguyệt bị lật người, hai mắt bỗng nhiên mở to, nước mắt rơi xuống.
Nàng nhìn lên, nhưng lại lung la lung lay vẫn luôn không thể tập trung được.
Hoàn toàn không khống chế được giọng của mình, toàn thân đổ mồ hôi, cuối cùng hai mắt khép hờ một mảng trắng lóa, cơ thể hồi lâu vẫn run rẩy.
Mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
……
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, sau khi rời giường rửa mặt là có thể trực tiếp dùng bữa rồi.
Hề Nguyệt nhớ lại tối qua, ném thẳng gối đầu của hắn xuống cuối giường, oán hận nói: “Đồ xấu xa!”
Lúc ăn trưa Hề Nguyệt cùng lắm là liếc mắt nhìn hắn, chứ không hề tiếp hắn một câu nào.
Cung Ngự không thể chịu được, quấn chặt Quý phi vào lòng, kéo dài âm điệu, thấp giọng: “Hôm qua nương tử mới nói yêu thích ta nhất, sao hôm nay lại một lời cũng không nói với ta?”
Lông mày khóe mắt đều rũ hết xuống, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Hề Nguyệt chừng như không nhìn thấy, “Tự chàng biết.”
Cung Ngự đặt cằm lên vai nàng, bờ môi ngậm lấy vành tai của nàng, “Nương tử ——”
Âm điệu đường núi mười tám ngã rẽ kia, nghe đến mức cả người Hề Nguyệt đều run lên, da gà nổi đầy người.
“Ôi trời ơi.” Nàng vội vàng tránh xa hắn.
Mặt nhăn lại lòng còn sợ hãi, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Cung Ngự xông tới, nhéo nhéo vành tai của nàng, ý cười tràn ra từ cổ họng chạm vào trái tim của hắn.
“Sao tai của nương tử lại đỏ lên rồi?”
Lần này hay rồi, ngay cả mặt Hề Nguyệt cũng đã đỏ hết lên.
Nàng quay lại dùng sức đập hắn một cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy chuồn khỏi nơi mềm mại ấy.
Giữa hai người cách nhau mấy thước, hai tay Hề Nguyệt ôm trước ngực, bắt đầu tính sổ: “Đêm qua, thϊếp hỏi chàng sao lại không để Hoàng hậu chủ trì cung yến, sao chàng không trả lời?”
Cung Ngự nhớ lại, không nhớ được lời nàng nói, ngược lại nhớ tới thanh âm nũng nịu của nàng ở bên tai hắn.
Tay vẫn luôn luông cuống bám lấy lưng hắn nhưng không bám chặt được.
Hắn hôn đi những giọt nước mắt của nàng, cúi đầu trong mắt toàn đôi mắt mông lung, đôi môi sưng đỏ, cùng hai gò má đỏ bừng của nàng.
Hề Nguyệt nhìn nét mặt của hắn, hít một hơi thật sâu, quơ lấy gối dựa trong tay ném về phía hắn.
Cung Ngự đứng dậy tiến về trước mấy bước, cúi người bắt được. Thuận hướng đi về phía nàng, đặt gối dựa về lại chỗ cũ.
Ngồi xuống ôm lấy nàng, Hề Nguyệt chuyển hướng, như lẽ đương nhiên tìm một vị trí thoải mái dựa vào gối thịt người của nàng.
“Nguyệt nhi biết rõ còn cố hỏi.” Giọng của Cung Ngự khàn khàn, “Khi đó vi phu một lòng chỉ muốn nàng, nào có thể nghe rõ những thứ khác, nhất là thứ nàng hỏi còn là người khác.”
Nói tiếp: “Mẫu tộc của Hoàng hậu bởi vì phản loạn mà liên lụy cửu tộc, dĩ nhiên không thích hợp tham dự cung yến như vậy nữa.”
Hề Nguyệt hừ nhẹ, “Thϊếp còn tưởng nàng ấy vẫn còn là Hoàng hậu, trong hậu cung vẫn sẽ giống y như trước. Dù sao nàng ấy là thê tử được Bệ hạ cưới hỏi đàng hoàng, là quốc mẫu của một nước.”
“Nàng ta vẫn là Hoàng hậu như cũ, nhưng cũng vẻn vẹn là Hoàng hậu mà thôi.”
Chỉ là Hoàng hậu, là nói chỉ vẻn vẹn chỉ có danh hiệu như vậy.”
Cung Ngự lôi kéo lắc nhẹ nhàng từ bên này sang bên kia, “Nguyệt Nhi nói cưới hỏi đàng hoàng, là hâm mộ nàng ta sao.”
Nàng ngáp một cái, “Hâm mộ? Thϊếp chưa bao giờ hâm mộ những thứ người khác có được do xuất thân. Huống chi, nếu thϊếp ở vị trí của nàng ấy, chàng không thích thϊếp nữa thì phải làm sao?”
“Không đâu.” Cung Ngự rất kiên định, “Nguyệt Nhi có thân phận gì, ta đều thích hết.”
“Ừm……” Ngón tay của Hề Nguyệt chỉ chỉ cằm, “Vậy thì hâm mộ một chút vậy, được Bệ hạ cưới hỏi đàng hoàng trở thành Hoàng hậu, rồi sau khi cưới liền có thể ngày ngày ở cùng với Bệ hạ, đồng hội đồng thuyền……”
Nàng không khỏi bật cười, “Nghe có vẻ giống như một giấc mộng đẹp vậy.”
“Có điều……”
Cung Ngự hỏi, “Có điều cái gì?”
Ngữ khí của nàng rất nghiêm túc, “Bệ hạ, thϊếp tin số mệnh của con người đều được định sẵn, thật sự tốt như vậy, thϊếp sợ một chút vận may đều dùng hết rồi.”
Cung Ngự cười nhẹ một tiếng.
“Ta chính là Hoàng đế, nàng tin ta là được, cho dù dùng hết rồi, cũng sẽ kiếm lại cho nàng từng chút một.”
“Bệ hạ lợi hại như vậy hả,” Hề Nguyệt liếc hắn một cái, ôm cánh tay hắn vào lòng, cạ cạ, “ừm…… vậy thϊếp liền miễn cưỡng tin một lần vậy.”
Nói như vậy, nhưng Cung Ngự lại nhìn thấy, mặt mày nàng đều cong lên, toát ra sự ngọt ngào tận đáy lòng cùng sự quyến rũ từ trong xương tủy.
Không khỏi cúi người, ngậm chặt khóe môi giống như đào mật, trêu chọc người kia.
.
Thời gian lặng lẽ trôi qua mấy ngày.
Nàng luôn ngủ ngon hơn một chút vào giờ nghỉ trưa sau khi tản bộ hằng ngày.
Ngày hôm đó tỉnh lại, Ứng Túc công công đích thân tới điện Phi Vân, hai tay hắn cầm một tấm thiệp, một phong thư dâng lên trước mặt Hề Nguyệt.
“Nương tử, Bệ hạ giao phó, hai thứ này giao cho người xử trí.”
Lúc Hề Nguyệt nhìn thấy đã mơ hồ có dự cảm, sau khi lật mở quả nhiên là như vậy.
Giông tố trong triều sắp nổi lên, nhưng nàng thì trần ai lạc định(*).
(*)Trần ai lạc định 尘埃落定 (Bụi trần lắng đọng): trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Tấm thiệp là của Thừa tướng phu nhân, thư là Thừa tướng tự tay viết.
Hề Nguyệt không bóc ra, nàng để ở một bên, cười nói với Ứng Túc: “Cảm phiền công công đích thân chạy một chuyến, trời nóng, công công dùng chén trà rồi hẵng đi.”
Đối với Quý phi, Ứng Túc công công luôn khó lòng khước từ, hắn cung cung kính kính uống xong, giải khát rồi vội vàng cáo lui.
Hề Nguyệt nhìn Ứng Túc chạy vội ra ngoài, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của hắn, mãi sau khi rẽ vào một góc không còn nhìn thấy nữa.
Dường như bằng cách này, đôi mắt của nàng có thể dõi theo Ứng Túc một đường đến Ngự thư phòng, nhìn thấy Bệ hạ mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Tinh Lan đến bên cạnh nàng, “Nương tử, bút mực thư phòng đều chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Thư phòng?” Hề Nguyệt đã không nhớ nổi mấy khắc trước nói đã nói muốn luyện chữ.
Tinh Lan sửng sốt một chút, ngẩng đầu muốn đáp lời, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Nương tử, cứ luôn nhìn về phía cửa.
“Nương tử?” Nàng ấy nắm chặt lấy tay của Nương tử.
Tay của Hề Nguyệt có chút run lên, đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hề Nguyệt đã cử động, nhưng nàng không nhìn Tinh Lan, nàng cầm đồ trên bàn lên, đi về phía cử, bảo thị nữ ở cửa mang ghế bập bênh tới.
Trong lúc chờ đợi, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Chiếc ghế đã được chuyển tới, nàng lại dịch mấy bước, dựa người trên khung cửa, đầu cũng nghiêng nghiêng dựa vào.
Sắc mặt đã rất xấu rồi.
Tinh Lan nhìn cơ thể Nương tử lảo đảo không vững, nàng ấy mau chóng đỡ lấy, “Nương tử, người ngồi một lát đi.”
Hề Nguyệt thuận theo sức lực của nàng ấy ngồi xuống, thị nữ đắp chăn mỏng lên cho nàng.
Hề Nguyệt nhìn bên ngoài.
Nơi này, là cung điện trước đây Bệ hạ cẩn thận lựa chọn cho nàng, từng ngọn cây cọng cỏ, các loại bài trí, trang hoàng trong điện đều là Bệ hạ vẽ hình giao cho phủ Nội vụ, sau đó phủ Nội vụ làm theo cuối cùng bày ra.
Là nơi hắn sẽ về mỗi ngày.
Nàng được hắn che chở dưới đôi cánh, được hắn đặt trong lòng, nơi trở về của trái tim nàng đã sớm ở chỗ này rồi, nơi này chính là nhà của nàng.
Cảm giác giống như thực sự có được định hải thần châm.
Khóe miệng Hề Nguyệt chậm rãi cong lên, ánh mắt đều trở nên ấm áp.
Nàng lấy khăn tay ra, dùng sức lau lau tay, nàng chán ghét phản ứng của cơ thể mình, nàng đã sớm cảm thấy, phủ Thừa tướng không xứng để nàng phải như vậy.
Nàng không quản được giấc mơ, thì phải quản được hiện thực.
Hề Nguyệt mở thư ra, tay nàng lại bắt đầu run.
Nhục mạ nhiều năm đã ăn sâu vào tận xương tủy, không chỉ tùy ý nhục mạ gièm pha ngoài miệng, mà những chữ của Thừa tướng cũng không ngừng viết dù chỉ một khắc suốt gần chục năm nay trong cuộc đời của nàng.
Trước đây, trong những hàng chữ của ông ấy, nàng luôn là làm việc gì cũng không xong, cái gì cũng sai, luôn không xứng trở thành con gái của Tể tướng đường đường như ông ấy.
Vừa bóc mở phong thư này ra.
Hề Nguyệt liền nhìn thấy nét chữ quen thuộc.
Vốn đã đoán được ít nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy, mới biết nàng đã đánh giá thấp ông ấy nhường nào.
Ông ấy lấy góc độ của lão phụ thân hiền từ, viết ông ấy nhớ tới thời gian nàng cung phụng dưới gối, viết ông ấy hối hận về những dạy bảo có chút nghiêm khắc đối với nàng lúc ở khuê các, viết tấm lòng yêu thương thành khẩn của ông ấy với con gái.
Cuối cùng, nói rằng mộ của tiểu nương nàng hằng năm đều sẽ thêm đất mới, hương hỏa không ngừng, bảo nàng không cần lo lắng.
Tựa như một phụ thân bình thường yêu thương con gái.
Chỉ là loại khẩu khí này, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được trải nghiệm.
Giống như đọc thư của nhà người khác.
Lại giống như mình là con mồi bị mật ong dụ vào bẫy, bản năng tựa như không rét mà run.
Hề Nguyệt đọc không sót một chữ.
Vốn dĩ, nếu như ông ấy muốn làm một phụ thân tốt, trong ngôn ngữ có thể làm được một cách hoàn hảo không thiếu sót như vậy.
Hề Nguyệt khẽ nở nụ cười.
Nàng chợt có một loại xúc động, muốn ở trước mắt người phụ thân “hiền từ” của nàng, đốt, vứt phong thư này đi.
Lời như vậy, không biết ông ấy có đi khoe khoang, để tất cả mọi người đều biết đứa con gái Quý phi kia của ông ấy, bất hiếu không vâng lời người phụ thân đã ngậm đắng nuốt cay nuôi nàng khôn lớn hay không.
Ha.
Thôi vậy.
Như vậy, có gì thú vị chứ.
Nàng tùy ý ném thư xuống đất, đứng lên, co hai chân lại.
Từ trên cao nhìn xuống thưởng thức.
“Nhặt thư lên, cất đi. Ngoài ra, truyền lời cho phủ Thừa tướng, nói rằng, chuyện mẫu thân tiến cung, ta đồng ý.”