Quý Phi Mỹ Nhân Ốm Yếu Là Người Bệ Hạ Cưng Chiều Nhất

Chương 10: Nàng còn quan trọng hơn cả giang sơn

Vào đêm, trong cung trở nên yên tĩnh.

Trong Ngự thư phòng, Cung Ngự tựa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trên bàn trước mặt trống rỗng.

Việc hôm nay hôm nay hoàn thành, sổ con phê duyệt xong đã được lấy đi chỉnh lý, sẽ trả lại trên bàn của các đại thần trước sáng mai.

Còn có một số việc là cố ý đè xuống, đều là những việc nên xử lý nhưng không thể xử lý ngay được. Đã được phân loại xong và xếp chồng ở một bên.

Cung Ngự quay đầu lại, ra hiệu cho Ứng Túc lấy cuốn ở trên cùng kia.

Hắn không mở ra mà nghiêng người sang để chính diện của nó hướng lên ánh nến, chỉ nhìn những đường thêu trên đó.

Các kiểu tấu chương khác loại có hình thức không giống nhau, nhưng đều đẹp như nhau.

Cảnh tượng năm ngoái không khỏi hiện lên trước mắt, sau khi mặt trời lặn hắn phải xử lý việc triều chính, nàng không nỡ, nên hắn lặng lẽ dẫn nàng tới Ngự thư phòng.

Trong lúc trò chuyện nàng ném một bản tấu chương tương tự lên bàn, còn cau mày ghét bỏ, "Chàng muốn xem thì chàng cứ xem, đưa cho thϊếp làm gì.”

Mặt hồng má tuyết, mang theo vẻ hờn dỗi tùy ý.

Hắn đã nói gì đó. Nàng liếc mắt, nhảy nhảy nhót nhót ngồi trở lại trên trường kỷ cách đó không xa, “Ai mà thèm đọc một bản tấu chương trúc trắc như thế ... Nếu nhất định muốn thϊếp nói gì đó, vậy…… không nên thêu thùa cái gì trên tấu chương hết, thứ rườm rà như vậy chàng dùng thì cũng thôi đi, còn phân phát cho hạ thần, một ngày đã yêu cầu nhiều như vậy, kiểu dáng phức tạp, phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực.”

Gật gù đắc ý, vui vẻ chặn được lời của hắn, sinh động cực kỳ.

Lúc ấy hắn chưa từng nghĩ đến góc độ đó, cũng có chút tán đồng, chỉ là việc lớn còn chưa quyết định, thực sự không thể vì tiểu tiết không đáng kể mà phát sinh thêm nhiều tiểu tiết.

Hắn lập tức nói để sau, nhưng chưa từng để trong lòng.

Nàng cũng không để tâm, cười đến mức không tim không phổi, trêu đùa náo loạn dính ở bên cạnh hắn.

Hắn nghĩ, bây giờ, chính là cái ‘sau này’ đã đáp ứng khi đó.

Hắn thu thập đại quyền, tiền triều hậu cung đều một lần nữa khôi phục yên ổn, ngay ngắn trật tự.

Nàng luôn có những chủ ý kỳ kỳ quái quái, rất nhiều chuyện, hắn đều tò mò về cách nghĩ của nàng.

Nhưng……

Hắn nhớ gương mặt tái nhợt lúc trưa của nàng, bàn tay không có sức buông xuống khi ôm hắn.

Mấy tháng nay, lúc nàng không khỏe dùng bữa hắn phải đút cho nàng từng chút từng chút, cô cố gắng ăn một lúc rồi phải nghỉ ngơi, khẩu vị không tốt, cô rơi lệ và chịu đựng buồn nôn, nhịn đến mức nổi gân xanh.

Lại nhớ rằng lúc vừa bắt đầu nàng không quen, luôn luôn ngẩn người sờ bụng dưới.

Lại không muốn bị hắn phát hiện, thế là khi nhìn thấy hắn, liền lén lút bỏ tay xuống, cười cười với hắn.

Nụ cười tràn ra từ trong mắt.

Bất kể trong hoàn cảnh như thế nào, nụ cười của nàng đối với hắn từ trước tới nay vẫn luôn chân thành.

Nghĩ đến đây, Cung Ngự cười một tiếng, hốc mắt đỏ lên.

……

Từ Ngự thư phòng đến điện Phi Vân, hai chiếc đèn cung đình được tiểu thái giám mang theo dẫn đường đằng trước, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.

Hề Nguyệt ngủ đến bây giờ vẫn không hề tỉnh lại, lúc hắn lặng lẽ đi vào, đèn đuốc ngoài mái hiên bị gió thổi bay, những hoa văn phức tạp trên khung cửa sổ phản chiếu trên khuôn mặt của nàng.

Trên trán đổ chút mồ hôi khi ngủ, và lúc lau thì một mảng lạnh buốt ập vào tay.

Hắn dừng lại, áp trán mình vào trán nàng để kiểm tra nhiệt độ.

Cuối cùng bế nàng lên giường Bạt Bộ.

Nhiệt độ cơ thể nàng luôn lạnh vào mùa hè, trước kia nàng từng chê hắn giống như một cái bếp lò nóng phát hoảng, hiện tại không vậy nữa, dù trời có nóng thế nào thì tay chân nàng vẫn luôn lạnh buốt.

Hề Nguyệt không có chút ý thức nào, đầu mềm nhũn nghiêng sang một bên, hắn nâng nàng nhẹ nhàng đặt vào giữa chiếc gối mềm mại. Nằm xuống nghiêng người sang ôm nàng ngủ.

Trong đêm yên tĩnh, đặc biệt là trong điện Phi Vân, nghe được tiếng hít thở gần trong gang tấc của nàng, hắn mới cảm thấy an tâm.

……

Ngày hôm sau khi hắn muốn rời đi, nàng vẫn chưa thức, hắn chợt hoảng hốt một trận, vỗ nhẹ gọi nàng.

May mắn thay, nàng mềm mềm dinh dính lên tiếng đáp lại. Mí mắt run rẩy không mở ra, "Mấy giờ rồi ạ?"

Trái tim của Cung Ngự rơi về lại trong bụng, cúi người áp môi lên má cô, “Chưa đến giờ Thìn, nàng ngủ thêm một lát nữa đi.”

Nàng mơ hồ ừm một tiếng, môi hơi vểnh lên, không cử động nữa.

Cung Ngự lại dán dán vào môi của nàng, mới đứng dậy đi.

Trời sáng từ rất sớm, khi mặt trời lên cao một chút, Tinh Lan bảo tỳ nữ nhẹ nhàng kéo rèm trong phòng lại vì sợ ánh sáng chói sẽ làm phiền giấc ngủ của Nương tử.

Khi Hề Nguyệt tỉnh lại, cảm giác khó chịu ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất.

Nàng mở to mắt kinh ngạc, tha thiết mà nhìn Tô Thủ Triết bắt mạch cho nàng, nhìn đến mức Tô đại phu cuối cùng cũng bất đắc dĩ rút tay lại.

"Nương tử không cần khẩn trương, sức khỏe của người đã tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần điều dưỡng một thời gian, thì sẽ có thể như người bình thường. Hôm qua người bị đau đầu, có chỉ là hơi đau một chút, không có chuyện gì đáng ngại.”

Tô đại phu nói chuyện vẫn luôn trực tiếp lớn gan hơn so với Thái y viện.

Hề Nguyệt nghe rồi, nhưng lại được lời nói chắc chắn như vậy trấn an.

Tinh Lan tiễn Tô đại phu ra ngoài, Hề Nguyệt vừa cười vừa rơi lệ.

Giống như vừa tỉnh dậy khỏi ác mộng.

Nhưng Tinh Lan đặc biệt để ý đến đến sự "thẳng thắn" của Tô đại phu, lúc nàng nghe lời dặn của đại phu thì sắc mặt đã bất thường, cái gì gọi là “cũng chỉ là đau một chút”, nói sao mà dễ nghe vậy.

Vì thế lúc tiễn Tô đại phu ra ngoài, cười giả lả nhắc nhở một câu: “Tô đại phu dù sao cũng đã vào cung rồi, trong cung tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lời nói của mình, Nương tử tính tình tốt, nhưng chỉ sợ ngài đắc tội với những quý nhân khác.”

Tô Thủ Triết lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng mỉm cười với Tinh Lan: “Tinh Lan cô nương không cần lo lắng, Tô mỗ chỉ dốc sức phục vụ Bệ hạ và Nương tử mà thôi.”

Tinh Lan đấm vào bịch bông, quay lại liền cáo trạng với Hề Nguyệt.

Hề Nguyệt: “Nói không chừng Tô đại phu cũng không nghe ra được âm dương quái khí(*) của ngươi, người ta cảm thấy ngươi đang quan tâm hắn đấy.”

(*)阴阳怪气 - Âm dương quái: nói chuyện kỳ kỳ quái quái, kiểu móc mỉa, châm chọc

“Cái gì mà âm dương khí quái chứ,” Tinh Lan nói, “nô tỳ trút giận cho Nương tử, Nương tử còn cười nhạo nô tỳ.”

Hề Nguyệt cười, “Con người Tô đại phu có chút cứng nhắc thẳng thắn, nhưng y thuật của hắn tốt mà.”

Tinh Lan hừ một tiếng, “Cũng nể tình y thuật của hắn tốt, nếu không chuyện này sẽ không trôi qua dễ dàng vậy đâu.”

.

Thật khó khăn mới có tinh thần chút, Hề Nguyệt dạo bước quanh sân, Tinh Lan theo thật sát ở phía sau, tay lúc nào cũng định duỗi ra đỡ lấy nàng.

Chưa được hai vòng Hề Nguyệt đã mệt rồi, Tinh Lan dìu nàng ngồi lên ghế đá.

Hề Nguyệt ấn nhẹ vào ngực, bình phục hô hấp.

Than nhẹ: “Rốt cuộc cũng không bằng lúc trước.”

“Nương tử kiên trì thêm một khoảng thời gian, thì có thể giống với trước kia rồi.” Tinh Lan nói.

Hôm nay Nương tử còn có thể có tinh lực ra ngoài tản bộ, đã là điều mà trước kia nàng ấy nghĩ cũng không dám nghĩ rồi.

Nghỉ ngơi không lâu lắm, Hề Nguyệt được Tinh Lan vừa dìu, vừa đỡ lại đi được mấy vòng, lúc trở về phòng chân cũng không thể nhấc lên được nữa.

Nằm lên trường kỷ, thị nữ xoa bóp một lượt toàn thân trên dưới cho Hề Nguyệt, nhất là hai chân cùng eo mông.

Xoa bóp đến mức Hề Nguyệt nhíu chặt lông mày thở hổn hển, run rẩy co rúm theo phản xạ có điều kiện.

Khó khăn lắm mới xoa bóp xong, Hề Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, hai má nhanh chóng đỏ bừng.

Thị nữ sợ bị cảm lạnh nên đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng.

Nửa tỉnh nửa mê cho đến tận buổi trưa, Hề Nguyệt lười biếng không nhớ ra, trên môi bỗng nhiên bị xúc cảm mềm mại áp lên, nàng kinh ngạc mở mắt ra một chút.

Cung Ngự cười vuốt ve tóc nàng, “Quý phi Nương tử, nên dùng bữa rồi.”

Hề Nguyệt nhìn hắn cười với nàng, chuyện hôm qua bỗng nhiên xông lên đầu, mắt đỏ lên một chút.

Nàng nhào lên, ôm lấy hắn thật chặt, một tay Cung Ngự chống lấy trường kỷ, tay còn lại đặt xuống dưới cơ thể của Hề Nguyệt nhẹ nhàng sáp lại, ôm nàng chặt nàng vào lòng.

Đổi sang một tư thế thoải mái, hắn ngồi xuống mép trường kỷ, bế nàng lên đùi.

Nàng vẫn cứ ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt thành rơi thành từng chuỗi, muốn nói nhưng lại không thể nói được gì.

Nghĩ đến trong đôi con ngươi vằn vện tia máu của hắn ngày hôm qua, muộn màng nhận ra đau lòng đến tột đỉnh.

Nàng không cầm được nước mắt, còn muốn gạt đi để nhìn xem trong mắt hắn có còn tơ máu hay không.

Hắn quệt nước mắt cho nàng thậm chí còn không kịp, “Sao vậy, mơ thấy ác mộng à? Hay là đầu lại đau rồi?”

Nàng thấy hắn nôn nóng như vậy, lại cười, vừa khóc vừa cười, “Không có, hôm nay thϊếp đã dễ chịu hơn rồi……”

Nàng ôm lấy cổ hắn, cọ lung tung y như trẻ con.

Cung Ngự thả lỏng ra, vỗ vỗ lưng của nàng, “Vậy thì làm sao thế, còn khóc nữa thì sẽ thành con mèo mướp mất.”

Hề Nguyệt không nhúc nhích nữa, giọng buồn buồn truyền ra từ trong ngực hắn: “...... Bệ hạ, hôm qua thϊếp đã làm cho chàng lo lắng như vậy, là thϊếp không đúng.”

Nàng lặng lẽ rơi lệ.

“Vậy hôm nay ta để nàng khóc, cũng là ta không đúng.” Hắn ôm lấy mặt của nàng.

“Nguyệt Nhi,” Cung Ngự thở dài, “Nàng không thể vừa có chuyện gì, liền thu mình lại, không để cho ta cùng chia sẻ với nàng.”

“Thϊếp đâu có đâu, rất nhiều chuyện chẳng phải thϊếp luôn làm phiền chàng sao. Chỉ là…… chỉ là, muốn để chàng biết muộn một chút thôi.”

Nàng vươn tay ra dấu một khoảng cách nhỏ, mắt vẫn còn mang theo nước mắt, nhìn hắn đáng thương vô cùng.

Cung Ngự đã sắp tức phát cười rồi, “Có khác biệt sao?”

Dứt khoát ngả bài, “Nàng không để người nói với ta, chẳng lẽ sẽ thật sự không có ai bẩm báo?”

Hề Nguyệt chớp chớp mắt: “Ồ.”

“Nàng biết hết……” Cung Ngự cốc đầu nàng một cái.

Hề Nguyệt bưng đầu, “Chàng cái đồ xấu xa……”

Nàng hít hít mũi, âm cuối vừa nghẹn ngào vừa dày đặc.

“Thϊếp, hôm qua thϊếp chỉ là quá đau, đau quá rồi……”

Nhớ lại, nàng thật sự không cầm được nước mắt.

“Lâu như vậy, thân thể tàn tạ này cũng sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho chàng, thϊếp đều chán ghét……”

Cung Ngự lập tức nhăn mày nghiêm túc: “Nàng đang nói nhảm cái gì vậy!”

Giọng của Hề Nguyệt yếu đi, “Thì hôm qua…… thì chỉ chán ghét trong ngày hôm qua.”

Cung Ngự không nói lời nào.

Hắn chỉ lau nước mắt cho nàng, ôm lấy nàng, gần như gằn từng chữ, “Hề Nguyệt, nàng chán ghét ta cũng không cần chán ghét chính nàng, có được không, là ta không bảo vệ tốt cho nàng.”

Sự bi thương đến như thế trong lời nói, lần đầu tiên nghe thấy hắn bi thương đến vậy.

Hề Nguyệt ngây người, tay chân luống cuống, “Chàng, chàng đừng nói như vậy, Bệ hạ, chúng ta đều không cần chán ghét, không ai cần chán ghét cả. Chàng đừng như vậy, thϊếp không chịu nổi chàng như vậy……”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sau này thϊếp sẽ không nghĩ như vậy nữa…… Có được không Bệ hạ.”

Cung Ngự nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt, giống như dung nham dưới đêm tối.

“Vậy nàng phải nhớ kỹ, cũng phải làm được. Nàng phải đặt nặng bản thân nàng hơn cả ta, có biết không?”

Hề Nguyệt sững sờ gật đầu.

Coi trọng mình hơn cả hắn hả……

Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc nặng nề, nàng không cầm được nước mắt, càng khóc càng khóc hăng.

Lúc tự xem thường bản thân không có nhiều cảm thụ lắm, nhưng hắn nói như vậy, mọi chua xót đều muộn màng chậm rãi dâng lên.

Nàng giống như đứa trẻ chịu tủi thân ở bên ngoài, thật khó khăn mới về được đến nhà, nhào vào lòng của hắn, gần như gào khóc thật to.

Hắn luôn là như vậy, mong muốn nàng kiêu căng, không thể trông thấy nàng chịu một chút khó khăn ủy khuất.

Bình phục lại, nàng thút tha thút thít, “Thϊếp nhớ kỹ rồi, sẽ không bao giờ nói như thế nữa.”

Hai tay ôm lấy hắn, dùng hết sức lực ôm lấy hắn, ấp úng, chậm rãi: “Thϊếp thích chàng lắm Bệ hạ……”

Từng câu từng chữ giống như tuôn ra từ linh hồn, giống như trái tim khoét ra từ trong l*иg ngực cho hắn xem.

“Ta cũng thế.”

Cung Ngự trịnh trọng đáp lại.

Thần sắc kiên định giống như ngày đăng cơ, ba ngón giơ cao ba thước, tuyên thệ với liệt tổ liệt tông ở trong điện Phụng Tiên, tuyên bố trên long ỷ, không phụ giang sơn.

Nàng còn quan trọng hơn cả giang sơn.

Bỗng nhiên cười, “Có thể đứng lên trước đã không? Nàng xem xem, ta phải thay y phục bị nước tràn Kim Sơn(*) này đã, sau đó lại dùng bữa cùng Quý phi Nương tử.”

(*)水漫金山 - Thủy mạn Kim Sơn (nước tràn Kim Sơn): (truyền thuyết của Trung Quốc) là một thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lũ lụt tràn khắp chùa Kim Sơn. Theo truyền thuyết cổ đại, Bạch xà nương tử sau khi nhất kiến chung tình với Hứa Tiên bèn kết thành phu thê. Pháp Hải hòa thượng thấy trên người Hứa Tiên có yêu khí thì giấu chàng ở chùa Kim Sơn. Bạch xà nương tử dẫn theo Tiểu Thanh đến tìm chồng, bị Pháp Hải ngăn lại, nàng đành phải đấu pháp với hắn ta, dẫn nước tràn ngập chùa Kim Sơn.

Nàng nín khóc mỉm cười, cười cười chui vào lòng hắn y như một chú cá, “Vậy hôm nay cũng muốn chàng đút thϊếp.” Ngửa đầu nhìn hắn với đôi mắt sáng lấp lánh.

Cung Ngự gãi gãi mũi của nàng, cũng cười.