Nàng vừa mới nói xong thì khiến nam nhân lập tức giật mình, cũng tỉnh rượu hơn nửa.
Vương Sùng bình tĩnh nhìn tiểu nương tử vừa mới thành thân với mình.
Trong lòng hắn thầm than đầu óc mình hồ đồ, người đó đã sớm chết, hắn còn giữ đạo hiếu ba năm vì nàng, quan tài cũng là hắn tự hạ táng, nào có chuyện chết mà sống lại?
Hôm nay là đại hôn của hắn, tiểu nương tử này là do chính hắn chọn.
Nàng là chất nữ của người đó nên hắn mới cưới nàng vào phủ, dù trong lòng hắn có suy nghĩ khác, nhưng cũng sẽ cho nàng đủ thể diện gặp người, không khiến nàng phải ấm ức.
Vương Sùng phục hồi tinh thần, hắn cúi đầu nhìn, nơi đó của hắn nhiều lông, che kín hết cự vật.
Cơ thể hắn lại căng chặt hơn, lúc này mới nhìn rõ thấy nơi giao hợp của hai người.
Miệng huyệt của tiểu nương tử căng ra cực hạn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ cực lớn màu tím đen, trên thân gậy dính tơ máu và chất lỏng dính nhớp chảy từ trong cơ thể nàng ra.
“Đừng động nữa, ta khó chịu.”
Lục Hi Nương than một tiếng, nàng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chưa đợi nàng nghĩ được nhiều, động tác của nam nhân lại khiến thân dưới của nàng đau hơn.
Nhưng càng làm nàng cảm thấy xấu hổ là không chỉ có đau, mà còn có cảm giác ngứa không rõ ràng lan từ nơi đó ra toàn thân.
Cả người vừa tê dại vừa có chút hưng phấn, nàng nhịn không được vặn eo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cự vật trong tiểu huyệt lại trướng lớn hơn.
Nàng gả cho Vương Thực hai năm, sức khỏe của Vương Thực không tốt, số lần hai người cùng phòng cũng không nhiều, đa số mỗi lần đều là để nàng mang thai, nhưng đáng tiếc, đến lúc chết nàng cũng không có con.
Sau đó Vương Thực mất, nàng thành quả phụ.
Không phải nàng không có lúc ham muốn, chỉ là ngày thường nàng thanh tâm quả dục, chỉ cần chép nhiều y thư và kinh văn thì cũng chịu đựng qua.
Chỉ có một lần, nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ lấy từ bên ngoài về một thứ tốt cho nàng, trong chiếc hộp vuông có ngọc thế như dươиɠ ѵậŧ giả.
Nàng mắng nha hoàn tự làm theo ý mình một trận, nhưng sau đó vẫn nhịn không được lén giấu đi làm một hai lần.
Nào ngờ Vương Sùng vô tình nhìn thấy thứ này, lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Thấy vật này thô to hơn của mình nhiều, hắn dù không biết là thứ gì nhưng cũng cảm thấy quen mắt nên đã cầm thứ đó đến hỏi nàng đây là vật gì.
Nàng vừa nhìn liền hổ thẹn, hận không thể đâm đầu chết ngay lập tức.
Nàng chỉ đành dùng vài câu lừa gạt hắn, nhân lúc trời tối mà chôn cả hộp và cả ngọc thế dưới gốc cây hải đường trong viện.
Cảm giác xa lạ trên cơ thể lập tức khiến Lục Hi Nương hoàn toàn xem nhẹ sự không thích hợp xung quanh, nàng mơ màng hồ đồ, nam nhân trên người nàng cũng thế.
Đây là lần đầu tiên Vương Sùng được chạm vào thân thể nữ nhân, hắn cũng từng xem không ít xuân cung đồ, thậm chí còn giấu trong thư phòng một bức họa, hắn thường lấy nó ra để thủ da^ʍ.
Tiểu huyệt của tiểu nương tử ấm áp chặt chẽ, rõ ràng rất non mềm, nhưng không ngờ nơi đó lại có lực hút lớn đến thế, cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn không chịu nhả ra.
Hắn vừa mới động một chút đã sướиɠ đến mức da đầu tê dại.
Vương Sùng xoa má nàng, “Ta nghe nói lần đầu của nữ tử đều sẽ đau, tạm thời nàng nhịn một chút trước.”
Vương Sùng vốn là nhị giáp tiến sĩ, được nhậm chức làm huyện lệnh.
Sau đó hồi kinh giữ đạo hiếu, Gia Đức đế giữ hắn làm việc ở Hình bộ, làm tam phẩm Hình Bộ thị lang.
Hình Bộ chuyên thẩm án, dùng hình, Diêm Vương thấy cũng phải trốn.
Hơn nữa Vương Sùng trời sinh đã có gương mặt lạnh lùng, đến cả lão phu nhân trong phủ cũng sợ hắn, nào đã từng nhìn thấy hắn có một mặt biết an ủi người ta thế này.