Tái Giá

Chương 3: Bị thao đến hôn mê

Lục Hi Nương vừa mới nghe thấy câu này, đùi nàng đã bị hắn kéo ra, nam nhân nhíu mày nhắm hai mắt lại.

Hắn ghét bỏ hai chân nàng kẹp quá chặt, dứt khoát đặt chân nàng quấn lên eo hông mình, sau đó gấp không chờ nổi mà thẳng lưng lao tới.

Nàng đã bao giờ gặp qua thế trận này? Nam nhân mạnh mẽ dùng sức, nàng bị ấn chặt dưới thân hắn.

L*иg ngực nóng bỏng của nam nhân trực tiếp cọ xát núʍ ѵú trước ngực nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó dần cứng rắn lên.

Hắn còn phát hiện sự biến hóa của nàng sớm hơn, động tác dưới thân không ngừng điên cuồng tàn sát hoa huyệt mẫn cảm yếu ớt, lại cúi người xuống, chôn đầu trước ngực ngậm lấy vυ' nàng.

“A... Đừng mà...” Lục Hi Nương chưa từng sinh con, lúc làm với Vương Thực cũng là theo quy củ, không chơi đa dạng nên hoàn toàn không hiểu tình thú nơi khuê phòng.

Nàng ngửa đầu, cơ thể không khỏi run rẩy, ngược lại khiến nhũ thịt càng vào miệng hắn hơn.

Phía dưới còn đang bị nam nhân xâm chiếm, dươиɠ ѵậŧ liên tiếp va chạm cứ địa thần bí, nam nhân không biết nặng nhẹ, chỉ biết dựa vào bản năng mà làm, nhiều lần còn chọc đến cửa tử ©υиɠ.

Cảm giác xấu hổ của Lục Hi Nương không biết đã bị vứt đi từ khi nào dưới thế tấn công mãnh liệt của nam nhân, nầng nắm chặt cánh tay hắn khóc nức nở.

Khi hắn rút ra, nàng há to miệng thở dốc, đôi mắt hồng hồng, nước mắt còn dính trên lông mi, “Xin ngươi, nhẹ chút, ta không thoải mái...”

Nàng không gọi hắn là Sùng ca nhi, Sùng ca nhi của nàng còn đang ở huyện thành làm quan, sao có thể giao hợp với một con quỷ như nàng?

Hơn nữa nàng là thím của Sùng ca nhi, hắn được ghi tạc dưới danh nghĩa của Vương Thực và nàng, sau này phải cung phụng hương khói cho bọn họ.

Loại cảnh tượng này đừng nói là ảo tưởng, đến ý niệm thôi cũng đã không nên xuất hiện rồi.

Tiếng xin tha nũng nịu lọt vào tai Vương Sùng chẳng khác nào tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ.

“Không thoải mái ở đâu?” Giọng nam nhân khàn khàn, hô hấp hắn phả lên mặt nàng.

Nàng vặn vẹo eo, co mông, căn bản nói không nên lời.

Tất nhiên là đau, nhưng không chỉ đau, một tia lý trí lễ nghĩa kiềm chế học từ nhỏ nói cho nàng biết, không thể trả lời tiếp.

Nàng cắn môi, không chịu lên tiếng.

Bàn tay thô của Vương Sùng di chuyển từ eo nàng xuống dưới mông sờ sờ, mới vừa đυ.ng tới chỗ đó đã khiến nàng nhịn không được run người.

Chỗ đó còn mềm hơn cả đậu phụ, hắn không dám làm bậy, chỉ dùng lòng bàn tay cọ vài cái, lòng bàn tay lập tức ướt dính.

Hắn không rõ rốt cuộc nàng đau đến mức nào mà mày lại nhăn đến thế, vì thế hắn giảm tốc độ, dươиɠ ѵậŧ chậm rì rì ra vào như đang mài mực.

Chỉ là làm thế hắn rất khó chịu, đã cắm rồi lại không thể chơi cho sung sướиɠ, tra tấn này khiến hắn suýt bị ép đến đường cùng, hắn dán lên mặt nàng hỏi, “Nàng tốt hơn chút chưa? Ta muốn động.”

Nàng không hé răng.

Vương Sùng không nói nữa, hắn trực tiếp đè lên người nàng, tay ấn lên vυ' nàng, tốc độ dưới thân nhanh hơn, lực đạo cũng mạnh hơn, dươиɠ ѵậŧ thô to không ngừng thọc vào rút ra trong hoa huyệt non mềm.

“Ưʍ... Trướng quá...” Nàng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chỉ biết bóp chặt cánh tay hắn.

Đột nhiên bụng nhỏ nàng căng chặt, cứ thế cao trào.

Nhưng nam nhân vẫn chưa thỏa mãn, dâʍ ŧᏂủy̠ nàng chảy ra khiến đường đi càng thông thuận, bên trong vừa ấm vừa chặt, hắn đang chơi sướиɠ, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà rời đi.

Dươиɠ ѵậŧ cứ thế chiếm cứ tiểu huyệt của nàng, không biết qua bao lâu, thể lực của nàng chống đỡ hết nổi mà sắp hôn mê, nam nhân vẫn chưa có ý định dừng lại.

Hắn bắn ở bên trong một lần, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn một lát rồi lại lần nữa cương cứng.

Thôi, mặc kệ hắn, dù sao nàng cũng chết.

Lục Hi Nương bị đυ. đến hôn mê.