Tái Giá

Chương 4

Nến đỏ trong phòng cháy mãi đến sáng hôm sau mới ngừng. Vương Sùng được nghỉ chín ngày hưu mộc thì giờ chỉ còn bảy ngày được nghỉ ngơi tại phủ.

Vì đêm qua đại hôn phóng túng quá mức nên hắn dậy trễ hơn ngày thường, lúc tỉnh lại thì dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cứng ngắc giữa hai chân tân nương, thậm chí nửa cây dươиɠ ѵậŧ đang cắm vào âʍ đa͙σ.

Hắn đưa tay day day giữa chân mày một lúc mới nhìn tân nương đang còn phanh ngực lộ vυ' ngủ say sưa bên cạnh. Đêm qua, sau khi thoả mãn thì hắn có đắp chăn qua loa cho cả hai rồi mới ngủ thϊếp đi.

Giờ nhìn lại, xem ra do hắn chiếm nguyên cái chăn gấm nên hơn nửa da thịt của tân nương tử đã bị lộ ra ngoài. Trên cơ thể vốn nõn nà mượt mà ấy giờ đã phủ đầy vết xanh tím của một đêm giao hoan xá© ŧᏂịŧ.

Vương Sùng thở hắt một tiếng, sau đó hắn trèo qua người nàng để bước xuống giường.

Các nha hoàn ma ma trong Lâm Huy Viện hiểu rõ thói quen của Vương Sùng, rằng xưa nay Quốc Công Gia không thích có người bên cạnh hầu hạ.

Có điều tân nương Lục gia mới vào cửa, nên những hạ nhân mà Lục nương tử mang đến vẫn chưa biết có quy củ này, tất cả đang đứng chờ ở bên ngoài.

Vừa thấy Vương Sùng ăn vận chỉnh tề bước ra thì quản sự ma ma của Lâm Huy Viện là Thạch ma ma vội bước lên hỏi ý: “Quốc Công Gia, chúng nô tỳ phải hầu hạ phu nhân rửa mặt chải đầu, lão phu nhân đã cho người bên ấy sang hỏi thăm hai lần rồi ạ.”

Thạch ma ma là nhũ mẫu của Vương Sùng, lúc Vương Sùng ba bốn tuổi thì bà ấy đã bị đuổi khỏi phủ, bà mới về lại phủ năm ngoái để hầu hạ Vương Sùng thôi.

Vương Sùng liếc mắt qua đám hạ nhân, sau đó mở miệng: “Nha hoàn hồi môn của phu nhân đâu, phái bọn nó đến hầu hạ phu nhân đi.”

Cũng không thể hiện thái độ có quan tâm tới chuyện của lão phu nhân.

Thạch ma ma thấp giọng thưa vâng, sau đó bà sai người gọi hai tỳ nữ của Phu nhân Lục thị đến hầu hạ.

Thật ra lúc Vương Sùng thức dậy thì tân nương trong trướng gấm cũng dậy rồi. Chẳng trách nàng được, ai bảo Vương Sùng rút dươиɠ ѵậŧ khỏi người nàng quá mạnh, hắn còn vô tình mài mài ở chỗ đó vài cái.

Lục Hi Nương không dám mở mắt, cả người cứng đơ mãi cho tới khi người đó bước ra khỏi phòng thì nàng mới rời giường.

Ai ngờ vừa bước chân xuống bàn đạp thì giữa hai chân đột nhiên đau nhói, tiếng rên đau cũng ngã xuống cùng nàng. Nàng nằm nghỉ tạm ở trên bàn đạp một lát mới nhặt vội áo cưới màu xanh lơ đã bị ném lung tung xuống đất, vội vã tròng lên người. ( Ý chỉ bàn đạp của giường Bạt Bộ - một loại giường thời cổ đại của Trung Hoa mà bạn phải bước một bước mới lên giường.)

Sinh thời Lục Hi Nương ăn chay niệm Phật, vì chép không ít kinh thư nên nàng cũng từng đọc qua không ít thoại bản giáo hoá thế nhân viết về những chủ đề như mượn xác hoàn hồn linh tinh.

Nhưng kinh thư cũng chỉ là kinh thư, sao mang lại cảm giác chấn động giống thời khắc nàng thấy mình trong gương đồng.

Nàng vừa nhìn thấy “mình” thì mặt mày tức thì trắng bệch, run tay quăng gương đồng đi, cả người xụi lơ bủn rủn.

Tân nương trong gương mặt mày tiếu lệ, má phấn môi son, chẳng khác là bao nếu so với dáng vẻ của nàng ba năm trước, nhưng không may tân nương đó chính là chất nữ nhà mẹ đẻ của Lục Hi Nương, Lục Nguyệt Hương.

Ba năm trước Lục Nguyệt Hương từng đến Quốc Công Phủ thăm nàng ít hôm, mà Lục Hi Nương nhớ rất rõ sau thắt lưng của chất nữ nhà mình có một vết bớt hình hoa mai màu đỏ.

Vì thế nàng run rẩy bò đến nhặt gương đồng lên xem, quả nhiên ở hõm eo bên trái có rành rành một đoá hồng mai diễm kiều ướŧ áŧ.

“Quỷ thần ơi.” Mặt Lục Hi Nương xám như tro tàn, sợ hãi đến độ ngã dựa vào bình phong. Vừa dứt câu thì nàng đã cảm thấy lời mình nói không đúng, vì chính nàng mới là quỷ.

Cùng lúc đó thì hai nha đầu Xuân Đào và Xuân Mai mang nước rửa mặt tới cho chủ tử. Hai nha đầu kinh hãi đẩy cửa vào: “Nương tử… Phu nhân, có chuyện gì thế? Không lẽ người bị bóng đè?”

Giờ phút này Lục Hi Nương đang nhìn chằm chằm hai nha hoàn xa lạ, cuối cùng nàng xốc lại tinh thần.

Dù tính tình nàng có yếu đuối và hướng nội thế nào thì cũng không được để lộ vẻ khϊếp sợ trước mặt bọn họ. Như thế vừa không hợp lễ, vừa vô duyên vô cớ chọc người ta chê cười.

Dù lòng Lục Hi Nương đang hoảng sợ nhưng nàng vẫn giả vờ trấn định, sai nha hoàn hầu hạ rửa mặt rồi thản nhiên dùng bữa. Cũng không biết người đêm qua đi đâu mất rồi, nam nhân đó giống Sùng ca nhi như tạc.

Lục Hi Nương vận một thân gấm đỏ phối áo ngoài thêu tơ vàng, nàng không rên tiếng nào mà ngồi im dùng bữa sáng tại bàn, sau khi ăn một lèo hết một cái bánh chưng thì Lục Hi Nương còn húp sạch hai chén cháo đậu.

Hai nha hoàn hầu hạ nàng nhìn nhau, tự hỏi từ lúc nào nương tử nhà mình lại ăn mạnh như vậy. Nhưng bọn họ nhớ đến tính khí thường ngày của nương tử nhà mình nên cũng chẳng dám mở miệng nói lung tung.