Rõ ràng thành thân là một chuyện tốt, nhưng người trong thành Biện Kinh đều mắng Nhân Bình bá Lục gia bán nữ cầu vinh.
Cô nãi nãi của Lục gia từng gả cho Vương gia của An Quốc Công phủ, sau khi Vương gia chết, nương tử Lục gia lại ngu dốt thủ tiết mười tám năm, cuối cùng để lại thư tuyệt mệnh rồi đi theo phu quân.
Năm Hi Nguyên thứ 20, An Quốc Công dâng sớ lên triều đình, tuy tặng danh hiệu Nhất phẩm phu nhân cho Lục nương tử.
Trước Lục thị, trong kinh chưa bao giờ có người thủ tiết lâu như thế.
Đều nói là quả phụ sẽ gả tốt, Lục gia vốn đã sa cơ thất thế, gia đạo sa sút, uổng có tước vị, nhưng lại vì có được một nữ nhi mà vào được mắt quan gia.
Chỉ là phúc khí của Lục gia này còn ở phía sau.
Vương gia đời trước nghênh thú cô nãi nãi Lục thị, hiện giờ An Quốc Công Vương Sùng lại cưới cháu gái ruột của vị kia.
Hôm nay đúng là ngày hai người thành hôn, nến đỏ trong hỉ phòng chưa cháy được một nửa, lư hương đốt Long Tiên Hương, khói nhẹ bay lượn lờ, trong phòng quanh quẩn mùi hương thơm ngọt.
Góc phòng đặt một chiếc bình sứ lớn, bên trong cắm một vài cành trúc.
Một chiếc bình phong vẽ sơn thủy to che lại trước giường, lúc này rèm giường rũ xuống, che lấp bên trong kín mít, chỉ mơ hồ truyền ra tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Hôm nay Vương Sùng uống không ít rượu, hắn không cần người khác đến kính đã tự uống mấy chén rượu.
Khách khứa ồn ào, hạ nhân trong phủ không dám khuyên, lão phu nhân cũng lười quản.
Lúc này hắn đã uống đến say khướt, đến cả dáng vẻ của tân nương tử cũng không nhận ra, chỉ dựa vào bản năng lột sạch quần áo của hai người.
Tiểu nương tử kiều tiếu xinh đẹp, cả người bị lột sạch, cơ thể trần trụi làm lộ ra cặρ √υ' bự.
Tiểu cô nương khoảng 17 18 tuổi, hai mắt nhắm chặt, tóc mai tán loạn, không phát ra chút tiếng động nào, có vẻ là đã ngủ say.
Hắn bẻ chân tiểu nương tử ra, cự vật cương cứng dưới thân đã sớm trướng đau, hắn trực tiếp để qυყ đầυ chọc vào huyệt khẩu cọ vài cái, da thịt nơi đó lập tức hơi đỏ lên.
Nam nhân trầm người xuống, lúc hắn chuẩn bị đâm côn ŧᏂịŧ vào thì tiểu nương tử dưới thân tỉnh.
Nàng mơ màng như đã ngủ say rất lâu, cả người không tỉnh táo.
Đột nhiên cảm thấy nơi riêng tư truyền đến cảm giác đau đớn xuyên tim, nam nhân hoàn toàn xâm chiếm cơ thể nàng.
Cự vật dữ tợn đâm thủng tấm màng mỏng, không hề có chút dừng lại nào mà trực tiếp xuyên qua.
Huyệt của tiểu nương tử không tính là quá sâu, hoa huyệt căn bản không thể ăn được hết côn ŧᏂịŧ.
Nàng kêu đau đớn một tiếng, sau đó bắt đầu xô đẩy hắn, muốn hắn rút thứ kia ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng sức lực của nàng nào thắng được nam nhân? Cửa tử ©υиɠ bị cưỡng ép mở ra, đón nhận lấy qυყ đầυ.
Nam nhân thoải mái thở dài một hơi.
Cơ thể Lục Hi Nương đột nhiên run rẩy, cự vật chôn trong cơ thể nàng vẫn không an phận khiến nàng đau đến mức trợn trắng mắt.
Nàng hoàn toàn đã không còn nhớ rõ cảm giác đau đớn khi phá thân như thế nào, dù sao thì đó cũng đã là chuyện của 20 năm trước.
Từ sau khi phu quân Vương Thực của nàng chết, bên người nàng căn bản không có bóng dáng một nam nhân nào.
Nếu có thì cũng chỉ có Sùng ca nhi, đại nhi tử con vợ lẽ của Vương gia được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng.
Chỉ là nàng không hiểu, chẳng lẽ sau khi chết, nàng đi qua quỷ môn quan, đến địa phủ rồi mà vẫn phải tìm một nam quỷ để thành thân sao?
Nàng há to miệng thở hổn hển, sau một lúc cảm giác đau đớn mới giảm bớt.
Ánh nến mỏng manh xuyên thấu qua rèm chiếu vào giường, nàng nhìn người đang đè lên mình, lại nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, “Sùng ca nhi... Sao lại là con? Con cũng chết rồi?”