Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 49: Ba mẹ Triệu

Trương Huyền cười ha hả, “Ai cũng có lúc không hiểu chuyện mà.”

Từ Tiểu Khê đem bánh quế hoa đã làm xong ra cho bọn họ, mỗi một hộp đều có một bình trà ủ lạnh.

Buổi chiều cũng chỉ có một giờ hoạt động nên bọn họ cũng không ở lại quá lâu, mỗi người cầm lấy bốn năm hộp.

Trương Huyền vừa đến lớp liền nóng lòng cầm một miếng lên cắn một ngụm.

“Ăn thêm một lần nữa cũng khiến người ta cảm thấy rất kinh ngạc. Từ Hoài, có phải dì nhỏ của cậu đã bái sư một cao nhân nào đó ở thủ đô để học không?”

Cha mẹ Trương Huyền đều là thương nhân, họ mở một nhà máy gia công hàng hóa nhỏ với hàng trăm người ở ven biển, nhà cậu cũng không được xem là đặc biệt giàu có gì, nhưng so với những gia đình khác ở huyện Giang, cậu nhóc hoàn toàn không thiếu tiền, hiện tại đang sống với ông bà nội ở nhà.

Từ Hoài lắc lắc đầu, “Cũng có thể dì nhỏ nhà tớ vốn đã biết làm rồi.”

Buổi tối Triệu Minh Trục cưỡi xe đạp leo núi của mình mang theo bánh ngọt tan học về nhà.

Ba Triệu mẹ Triệu ở nhà đều bận rộn với công việc của mình, đang chờ con trai tan học về nhà, khi nghe thấy tiếng mở cửa mẹ Triệu liền ra khỏi phòng đọc sách.

“Về nhà rồi thì đi tắm, sau đó hãy uống một ly sữa rồi đi ngủ sớm, nếu không sáng mai con sẽ không bao giờ dậy sớm được.” Bà vừa nói chuyện vừa rót cho mình chút đồ uống lạnh trên bàn trong phòng khách, nhìn thấy cái hộp Triệu Minh Trục đặt trên bàn bèn hỏi, “Con trai, đây là gì vậy?”

Triệu Minh Dữu cởi đồng phục, "Đó là của dì nhỏ nhà Từ Hoài mang về cho con, nói là cảm ơn mấy năm nay nhà chúng ta đã chăm sóc Từ Hoài, có thời gian còn mời hai người qua đó ăn cơm nữa. Để con nói cho mẹ biết, mẹ ơi, bánh quế hoa này rất ngon, trà ủ lạnh này cũng uống ngon cực.”

Ba Triệu nghe được động tĩnh cũng đi ra khỏi phòng ngủ, “Cái gì ăn ngon uống cũng ngon vậy?”

Mẹ Triệu cầm hộp bánh lên nhìn thoáng qua, “Cô bé tự mở quán ăn cũng không dễ dàng gì, không cần tốn công cho chúng ta như thế này, bán được nhiều tiền là tốt rồi.”

“Quán ăn của dì nhỏ nhà Từ Hoài mở rất nổi tiếng, tay nghề của dì ấy cũng tốt, hình như trưa nay còn được mời tới nhà nào đó nấu cơm nữa, làm một bữa cơm được trả mấy chục ngàn.”

Triệu Minh Trục buổi chiều được nghe kể lại.

Mẹ Triệu lúc này cần thấy hơi hứng thú, lập tức mở hộp bánh ngọt ra, mùi hoa quế trong nháy mắt xông ra.

“Thơm quá.” Mẹ Triệu nói xong liền lấy ra một miếng đưa cho ba Triệu.

Triệu Minh Trục miễn cưỡng ăn thêm một miếng, bởi vì buổi chiều sau khi nhận lấy hộp bánh cậu nhóc đã một hơi ăn no căng bụng rồi.

Lúc ba Triệu ăn cũng vậy, ánh mắt đều sáng bừng lên, miếng bánh này mềm mại lại thơm ngọt, hoàn toàn không ngấy, miệng đầy vị hoa quế.

“Thật sự ăn ngon cực kỳ. Quán ăn của dì nhỏ nhà Từ Hoài mở ở đâu vậy? Theo đạo lý mà nói ăn ngon như vậy, chắc hẳn là đã sớm nổi tiếng rồi chứ.”

Triệu Minh Trục thấy hai người bọn họ cái gì cũng không biết bèn cảm thấy rất kỳ quái, “Ngay tại ngõ Ô Thạch đối diện cổng trường học của con ạ, gọi là quán Từ gia, đồ ăn dì nhỏ nhà Từ Hoài mỗi ngày chuẩn bị đến trưa là bán hết rồi.”

Ba Triệu khẽ a một tiếng, đây không phải là quán ăn lần trước ông mua mì cho ông cụ sao? Sau đó tuy ông cũng không mua được nhưng ông cụ cũng không tìm ông hỏi chuyện nên ông còn tưởng rằng là ông cụ nhất thời cao hứng, bèn nhìn về phía vợ.

“Lần trước lão gia tử một hai nhất định phải ăn mì ở quán chỗ ngõ Ô Thạch kia, lúc anh đến người ta đều đang xếp hàng, ông chủ nói mỗi ngày bán bốn mươi phần.”

Mẹ Triệu cũng nhớ ra, lần trước không mua được mì, ông cụ đã gọi điện thoại oán giận hai vợ chồng bọn họ một trận. Có vẻ quán ăn này thật sự rất nổi tiếng.