Tiệm Ăn Từ Ký [Mỹ Thực]

Chương 50: Dì nhỏ rất tốt bụng

“Hộp bánh ngọt này chắc là đưa qua cho hai ông bà đi, hòa hoãn một chút, lần trước khiến cho ba mẹ đều không vui.”

Ba Triệu nhìn mấy hộp còn lại trên bàn, “Đưa qua hai hộp đi, ba cũng muốn ăn một chút, ăn ngon thật sự luôn.”

Triệu Minh Trục ngồi ở một bên liếc mắt, “Chúng ta có thể gọi điện thoại cho Từ Hoài, bảo dì nhỏ làm thêm cho chúng ta, gửi dì nhỏ tiền là được rồi, dì nhỏ rất tốt bụng.”

Mẹ Triệu vỗ một cái vào đầu con trai, nghiến răng nói: “Nói cho mẹ biết có phải con thường xuyên đi ăn chực không hả? Con đã quên lời mẹ dạy rồi à?”

Triệu Minh Trục a ui một tiếng đau nhói, “Không phải vậy đâu, dì nhỏ rất thích con, sẵn sàng cho con ăn đồ ăn ngon mà, mẹ, mẹ có thể dịu dàng như dì nhỏ nhà Từ Hoài một chút được không?”

Mẹ Triệu trừng mắt liếc cậu một cái, ghét bỏ phất tay, “Lăn.”

Triệu Minh Trục nhanh nhẹn lăn đi.

Ba Triệu tám giờ sáng phải đi làm, đến bốn giờ chiều cơ bản là đã rảnh rỗi không có việc gì làm, về đến nhà gói kỹ hai hộp bánh ngọt và trà ủ lạnh rồi lập tức đi đến khu phố cũ, phòng ở của ba mẹ ông ban đầu là phòng được đơn vị phân, sau này bèn ở lại đó luôn.

Ông cụ Triệu đang chơi cờ với mấy đồng nghiệp cũ ở dưới lầu, chơi vui đến quên trời quên đất, trên tay còn cầm một chiếc quạt hương bồ, lúc này trời có hơi oi bức, có vẻ như hôm nay trời sẽ đổ mưa.

“Lão Triệu, Khai Phóng tới kìa.”

Ba của Triệu Minh Dữu tên là Triệu Khai Phóng.

Lão Triệu khẽ hừ một tiếng, cạch một tiếng liền ăn luôn một quân cờ của đối phương.

“Ồ, đứa con có hiếu của nhà ai tới vậy?

Người xung quanh đó đều cười ha ha.

Triệu Khai Phóng cảm thấy hơi xấu hổ, đưa tay đẩy đẩy mắt kính, “Ba, chúng ta có chuyện thì về nhà nói, con có mang qua cho ba hai hộp bánh ngọt.”

Ông cụ Triệu liếc ông một cái, cuối cùng quay người lại hạ gục đối thủ, sau đó đứng lên chắp tay sau lưng đi về nhà.

Triệu Khai Phóng đuổi theo phía sau, “Ba, mì cán bột lần trước thật sự không mua được, bánh quế hoa này cũng là quán ăn ba nói làm, chủ quán là dì của Từ Hoài.”

Ông cụ nghe ông lải nhải mãi đột nhiên đứng lại, nhìn hộp bánh quế hoa trong tay ông, đưa tay nhận lấy, “Anh có thể về rồi, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy anh.”

Triệu Khai Phóng sờ sờ mũi, bị ông cụ đuổi đi cũng không phải lần một lần hai gì, đứng tại chỗ thở dài một tiếng mới xoay người trở về.

Ông cụ Triệu mang theo hộp bánh ngọt trở về nhà, vừa vào cửa liền gọi người.

“Bà cụ ơi, mau tới đây, bánh quế hoa của quán ăn mà chúng ta vẫn khen ngon này. Đứa con bất hiếu kia đem đến đấy, mau ra ăn thử.”

Ngày hôm đó Thẩm Ái Cầm thêm wechat của Từ Tiểu Khê, đến ngày hôm sau phải về lại thủ đô, buổi sáng trước khi đi cô đã đến quán ăn lấy luôn hai mươi phần mang đi, cô bay hai giờ thì đến thủ đô, buổi chiều đến trường đem chia bánh ngọt cho tất cả mọi người.

“Đây là món bánh ngọt của một đầu bếp ở chỗ chúng tôi làm, sáng nay tôi đến quán lấy, mời mọi người nếm thử.”

EQ của Thẩm Ái Cầm cao, làm người cũng khiêm tốn, sống hòa đồng cùng với mọi người ở nơi làm việc.

“Cảm ơn cô Thẩm.”

“Nhìn cách đóng gói đã thấy đẹp rồi, cô Thẩm có lòng rồi.”

Buổi sáng Thẩm Ái Cầm còn có một tiết ở lớp trong hai tiếng, chuẩn bị xong bèn đi đến phòng học.

“Nghe nói trong nhà cô Thẩm rất giàu có, làm sao lại đưa đến một cái bánh ngọt không biết tên.” Một giáo viên họ Tô trong phòng làm việc nhướng mày hài hước nói với đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp kia đang phê sửa bài tập trên máy tính, khẽ lắc đầu, “Ai mà biết được, tôi nhớ quê cô ấy ở một thị trấn nhỏ, còn được đầu bếp làm, loại sản phẩm ba không này sao có thể không biết xấu hổ mang tới cho chúng ta chứ.”

Lần này cô giáo Tô và Thẩm Ái Cầm có cạnh tranh về xếp hạng trong trường học, nhưng cô ta đi nghe ngóng hỏi thăm một chút, hình như lần này là Thẩm Ái Cầm thắng. Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ như vậy, khi nhìn về phía hộp bánh quế hoa bên cạnh lại càng khó chịu, tan tầm liền ném vào trong thùng rác.