Ông cụ Thẩm gật gật đầu, “Có thể chứ, cũng chỉ đành phiền Tiểu Từ làm thêm thôi.”
Từ Tiểu Khê cũng không có vấn đề gì, năm ngàn đồng này cô đã lấy được rất thuận lợi.
Buổi trưa ăn cơm xong, bọn họ còn muốn chơi mạt chược, nhiệm vụ của Từ Tiểu Khê đã hoàn thành.
Thẩm Ái Quốc cũng bị làm cho kinh ngạc không thôi, bữa cơm này quả thật là khả ngộ bất khả cầu, tất cả mọi người ăn đếm vui vẻ sảng khoái, nhất là chính anh cũng ăn thật no, món này ăn ngon mà món kia ăn cũng rất ngon, xem ra không thể nhìn vẻ bề ngoài của một người mà vội đánh giá.
“Đồng chí Tiểu Từ, đây là tám ngàn đồng, ông cụ già nhà chúng tôi bảo gửi cho cháu đấy. Bữa cơm hôm nay thực sự đã vượt qua kỳ vọng của chúng tôi rồi, mà mấy vị trưởng bối vừa rồi đều hỏi tôi muốn xin phương thức liên lạc của cháu, tôi cũng cho họ rồi. Kỳ thật với tay nghề này của cháu có thể đến mấy khách sạn năm sao ở các thành phố lớn, ở chỗ như này thật sự là có tài mà không được trọng.”
Từ Tiểu Khê không ngờ có thể nhận thêm một khoản tiền nữa, cô cũng không nói không cần, trực tiếp nhận lấy.
“Cảm ơn ông Thẩm ạ, cháu vẫn thích ở huyện Giang của chúng ta, nơi đây ngập tràn tình người.”
Thẩm Ái Quốc nghe vậy cũng không thể phủ nhận được bèn gật đầu, “Đúng vậy, tình người nơi đây rất tốt.”
Từ Tiểu Khê nhìn tám ngàn đồng trên wechat, cảm thấy vô cùng vui vẻ, từ khi kinh doanh quán ăn đến bây giờ, tất cả những lợi nhuận này cộng lại đã được mười nghìn đồng. Cô thật sự rất vui, cươic xe điện của mình trở về quán ăn, hôm nay cô còn đồng ý sẽ làm bánh quế hoa cho Triệu Minh Trục nữa.
Trong tiệm vẫn còn có nguyên liệu.
Ba người Từ Hoài, Triệu Minh Trục và Trương Huyền ăn cơm trưa ở căng tin.
Từ Hoài mới nhớ tới chuyện này, "Dì nhỏ nhà tớ nói buổi chiều tan học cậu ghé quán ăn một chút, dì nói muốn làm bánh quế hoa cho cậu, sau đó mang đến cho chú dì, muốn cảm ơn bọn họ.”
Hai mắt Triệu Minh Trục lập tức sáng bừng lên, lập tức nuốt cơm trong miệng xuống.
“Thật vậy ư? Dì nhỏ cũng quá khách khí rồi, ba mẹ tớ có gì mà phải cảm ơn chứ, bọn họ không cần cảm ơn, cứ cho tớ ăn thật no thật ngon là được rồi, để cho cơ thể tớ phát triển khỏe mạnh.”
Từ Hoài đưa tay vỗ vỗ vai cậu nhóc, “Cậu nghe lời một chút đi, chẳng trách chú Triệu luôn muốn đánh đòn cậu.”
Triệu Minh Trục bĩu môi.
Trương Huyền ghé sát vào, ‘Tớ có thể ghé qua đó không? Tớ trả tiền, tớ có thể trả tiền, tớ không ăn không ăn chực đâu.”
Sáu giờ tan học, ba người từ trong trường học đi ra ngoài, quẹo vào trong ngõ nhỏ, vào giờ này ở cửa trường học đều đông đúc toàn là quán ăn vặt, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.
Từ Tiểu Khê đã làm xong bánh quế hoa từ lâu, canh thịt bò trong quán cũng đã nấu xong, bây giờ đang ngồi tự trả lời bình luận của khách hàng, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ quán ăn nhà cô.
“Dì nhỏ, con tới rồi.” Triệu Minh Trục còn nhiệt tình hơn cả Từ Hoài, “Đã lâu không gặp.”
Từ Tiểu Khê đứng lên mỉm cười, “Đã lâu không gặp con.”
Triệu Minh Trục dùng sức ngửi ngửi, “Thật là thơm quá đi mất.”
Trương Huyền có đôi chút ngượng ngùng đứng ở phía sau cùng, “Chào dì nhỏ ạ.”
Từ Hoài bước lại gần giới thiệu, “Đây là bạn học bàn trước của con, chúng con đã quen nhau từ hồi tiểu học rồi ạ.”
“Chào con, đúng lúc hôm nay dì làm rất nhiều bánh quế hoa, các con có thể mang về thật nhiều cho bố mẹ các con nếm thử, cảm ơn các con đã chiếu cố Từ Hoài nhà dì mấy năm nay, hôm nào chờ dì có thời gian sẽ làm một bàn thức ăn thật ngon, mời tất cả mọi người tới đây thưởng thức.”
Trương Huyền chỉ vào mình, gương mặt nhỏ nhắn mập mạp mỉm cười đầy ngượng ngùng.
“Cảm ơn dì nhỏ ạ.”
Triệu Minh Trục khoác tay lên vai cậu nhóc, "Không phải cậu nói đây là dì nhỏ của Từ Hoài sao? Tên cậu là gì đấy hả?”