“Được rồi, vậy cô chủ nấu cho ông một bát đi.” Ông thản nhiên nói với Từ Hiểu Khê, sau đó kéo ông Vương ngồi xuống cạnh mình: “Tôi nói cho ông biết, lần sau ông cũng nên đi Đế Đô thử xem. Dù sao đó cũng là một thành phố lớn, những người dân quê như chúng ta làm sao có thể so bì được với tay nghề đầu bếp của bọn họ."
Ông Vương không muốn nói chuyện với ông ấy, nhìn thấy bộ dạng khoe khoang ấy, thật không vừa mặt chút nào.
"Vậy sao ông không ở lại Đế Đô luôn đi?”
Lão Hàn khẽ cau mày: “Tôi không muốn gây phiền phức cho con cái, dù nó có làm giám đốc của một công ty lớn ở Đế Đô đi nữa thì áp lực cuộc sống của chúng nó rất lớn. Để mấy ông bạn già chúng ta ngồi trò chuyện, đánh bài cùng nhau vẫn tốt hơn.”
Ông Vương bĩu môi.
Lão Hàn nhìn dáng vẻ ông như vậy, nhíu mày cười, đúng là ông bạn già.
Từ Tiểu Khê cũng cảm thấy buồn cười khi nghe bọn họ nói, rõ ràng quan hệ rất tốt, nhưng lại không ngừng so sánh lẫn nhau, thật giống con nít.
Ông Vương ngồi trên ghế đẩu, hơi khom lưng xuống, vỗ tay về phía cháu gái nhỏ: “Lại đây, lại đây với ông nội.”
Lão Hàn nhìn thấy đứa bé, cũng rất ngưỡng mộ, dù sao cháu trai của ông cũng đi học ở Đế Đô, bây giờ cũng ít khi thân thiết với cháu. Bạn đời của ông mất sớm, trong nhà không có ai, cho nên nơi nào có náo nhiệt, vui vẻ, ông sẽ nhanh chóng đi đến tham gia.
Từ Tiểu Khê bưng mì đã nấu chín tới: “Ông ơi, mì của ông.”
Lão Hàn nhìn sang tô mì, bốc hơi nghi ngút, sau đó là một loại mùi thơm nồng nàn, cầm đũa lên nếm thử. Ông sững người nhìn Lão Vương.
Ông Vương đắc ý nhìn ông bạn già: “Sao vậy, có tốt hơn nhà hàng tư của ông ở Đế Đô không?”
Lão Hàn thật sự không phân biệt được, món mì thịt bò này không nên: “Cô chủ, mì này do cháu làm à?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Từ Tiểu Khê nở ra nụ cười, gật đầu: “Đúng vậy, là cháu làm. Món mì này sáng nay cháu vừa được cán xong.”
Lão Hán cảm thấy món mì thịt bò này nấu rất ngon, im lặng ăn hết rồi lau miệng: “Này, ông hỏi một chút, ở đây còn món gì nữa không? Ông muốn ăn bữa sáng, cả bữa tối nữa.”
Ông Vương cười: “Những gì ông hỏi tôi đã hỏi rồi, Tiểu Từ không thể xoay xở một mình, đừng mong đợi thêm.”
Nghe xong lão Hàn liền lập tức quay đầu nhìn Từ Tiểu Khê để xác nhận xem đây là thật hay giả?
Từ Tiểu Khê chỉ có thể gật đầu.
Lão Hàn thở dài, rất khó để gặp được một nơi ăn uống hợp tâm ý như vậy.
Từ Hoài có bốn tiết học vào buổi trưa, mười hai giờ chuông reo liền chạy ra ngoài.
Triệu Minh Trục ngồi trước mặt hắn, kéo lấy đồng phục của hắn, cợt nhả: “Người anh em, nghe tớ nói này, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Từ Hoài chán ghét, hất tay cậu nhóc: “Về nhà ăn cơm.”
Triệu Minh Trụ đứng dậy, đặt tay lên vai cậu: "Này nhé, chỗ anh em với nhau, tớ nói thật cậu đừng buồn. Dì nhỏ của cậu sẽ không bỏ đi chứ? Tớ không nghĩ dì nhỏ tốt bụng với cậu như vậy đâu. Trước đây dì ấy đã bỏ cậu và Từ Trì ở nhà, khi ấy Từ Trì chỉ mới vài tuổi, cậu thì phải ở lại ký túc xá của trường, còn phải chăm sóc em ấy."
Nhà hai người sống gần nhau nên từ nhỏ cả hai đã học chung trường tiểu học, vì thế cậu nhóc hiểu rất rõ về câu chuyện của Từ Hoài.
Từ Hoài cau mày, đẩy tay cậu nhóc ra: “Cậu không thể nói dì nhỏ của tớ như vậy, năm đó dì ấy phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi tớ và em trai tớ.”
Triệu Minh Trụ cười giả tạo haha hai tiếng: “Đó là điều dì nhỏ nên làm, vì dì ấy đã bán nhà của cậu để trả nợ cho ông bà nội chứ không phải để nuôi cậu.”
Từ Hoài lười đôi co với cậu nhóc: “Tớ phải về nhà ăn trưa, cậu không về nhà thì đi kiếm gì ăn đi.”
Còn lâu Triệu Minh Trụ mới về nhà, thầy Chu đã gọi điện về cho gia đình cậu nhóc về việc sáng nay, chắc chắn ba mẹ đang cầm roi chờ cậu nhóc ở nhà.