“Nhà cậu vẫn còn cách trường một đoạn nữa, để tớ nói cho cậu biết, hôm nay chúng ta đi ngõ Ô Thạch đi, tớ tìm được một quán mì đặc biệt ngon ở đó, mì làm bằng tay rất xuất sắc, hơn nữa cô chủ rất tốt tính, vô cùng xinh đẹp.”
Từ Hoài nghe cậu nhóc nói xong, cậu liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, sau đó gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”
Triệu Minh Trục nghĩ đến bát mì ăn vào buổi sáng, nước miếng sắp chảy ra, thật ngon.
Hai người bọn họ đều không thấp, bước nhỏ ra ngoài.
Từ Hiểu Khê đang bận rộn rửa bát, dọn dẹp bàn ăn, lau nhà, buổi chiều liền có thể tan làm.
Bước vào ngõ Ô Thạch, Triệu Minh Trục đi nhanh hơn Từ Hoài rất nhiều, cậu nhóc chỉ tay vào bảng hiệu trước cửa tiệm.
“Người này cũng có họ Từ giống cậu.” Nói xong, cậu nhóc liền bước vào.
Từ Hoài đi theo sau, hai người lần lượt nối đuôi nhau.
Từ Tiểu Khê ngẩng đầu nhìn sang, xem ra hai người bọn họ còn quen biết nhau.
“Chị.”
“Dì nhỏ.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Triệu Minh Trục giật mình, cậu nhóc quay sang nhìn Từ Hoài với ánh mắt kinh ngạc.
“Dì nhỏ?”
Từ Hoài đi tới, không quan tâm tới cậu nhóc: “Dì nhỏ, hôm nay dì có bận không?” Cậu xắn tay áo lên chuẩn bị giúp rửa bát.
Từ Tiểu Khê chỉ vào cây lau nhà bên cạnh: “Không cần, con lau nhà là được rồi.”
Từ Hoài cầm cây lau nhà ra đường ống phía sau quán để nhúng nước.
Triệu Minh Trục trên mặt có chút ngượng ngùng cười: “Chào dì nhỏ, cháu không biết dì là dì nhỏ của Từ Hoài, hai chúng cháu người ngồi bàn trước, người ngồi bàn sau. Trước đây chúng cháu còn là bạn tiểu học.”
Từ Tiểu Khê gật đầu: “Cảm ơn con, chắc hẳn mấy năm qua con đã chăm sóc tốt cho Từ Hoài nhà dì.”
Triệu Minh Trục vươn tay gãi gãi sau gáy: “Cũng bình thường ạ.”
Từ Hoài cầm lấy cây chổi từ phía sau lắc đầu với Triệu Minh Trục.
Từ Tiểu Khê bỏ tất cả bát đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng, cái tủ khử trùng này cô mua rất tốt, ngoại hình đẹp và đầy đủ công dụng.
“Hai đứa buổi trưa vừa mới tan học, buổi sáng có một ông lão đến nói mì của dì rất ngon,sau đó đã gọi tới rất nhiều người, mì ngay lập tức được bán hết.”
Từ Hoài biết tay nghề của dì mình rất giỏi, khi mở quán ăn cũng không sợ không bán được.
Từ Tiểu Khê đặt nồi lên bếp: “Sau đó dì đợi bọn họ đi, thấy vẫn còn thời gian, vội vàng đi chợ mua một con cá, con thích ăn cá chua ngọt, nhưng dì làm không kịp, nên dì đã làm món cá nhúng ớt, cơm cũng chín rồi.”
Từ Hoài thích ăn cay, nhưng cá nhúng dầu ớt bán ở quán ăn bên ngoài chỉ có lớp cá phía trên, còn rất đắt, cho nên thật ra đã lâu rồi cậu không ăn. Cậu nhớ lần cuối cùng mình được ăn món này là khi cậu đến nhà Triệu Minh Trục.
Triệu Minh Trục vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi thơm, cậu nhóc hít hà vài cái.
“Minh Trục, dì làm nhiều lắm, hai con ăn mau đi. Sau khi ăn xong, hai cháu quay về trường học ngủ trưa, đừng đến muộn tiết học buổi chiều.”
Từ Tiểu Khê dùng thìa múc dầu nóng đổ lên trên phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của ớt và tiêu mè trong nháy mắt được bùng phát.
Triệu Minh Trục là một đứa trẻ hiểu chuyện, cậu nhóc nhanh chóng xuống bếp, phụ giúp việc lấy chén bát.
Từ Tiểu Khê xới ra ba bát cơm.
Ba người ngồi ăn tại quán.
Miếng đầu tiên Triệu Minh Trục ăn là sự mềm mại của cá, sau đó là mùi thơm, hương vị cuối cùng lưu lại là cay, ngon muốn khóc, ngon hơn gấp trăm lần so với kỹ năng nấu nướng dở tệ của mẹ cậu nhóc. Tại sao Từ Hoài lại có dì nhỏ tốt như vậy? Nhưng không sao, bây giờ cậu cũng gọi người ấy là dì nhỏ, bây giờ dì cũng là của cậu rồi, nghĩ đến đây cậu nhóc khẽ nhìn về phía Từ Hoài.
Từ Hoài đang ăn bị ánh mắt của cậu nhóc này nhìn có chút không thoải mái.
Từ Tiểu Khê biết Từ Hoài có sức lớn thức ăn, bây giờ ở độ tuổi này là lúc thân thể phát triển, vì vậy mua một con cá lớn năm cân, dùng một con cá đen ít gai, mùi tanh của cá đen nồng hơn nhiều so với những con cá khác, nhưng cô đã xử lý rất gọn gàng.