Từ Tiểu Khê cũng vừa nấu xong, cô đổ thức ăn vào hai bát sứ lớn màu trắng, đặt trên đó thêm hai loại rau xanh ăn kèm.
Ông Vương mồ hôi đầy đầu: “Vợ à, xem bà kìa, tôi biết ngay là quán này mà.”
Bởi vì ông đã ăn khắp ngõ này rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt ngon, đồ ăn bình thường thôi.
Bà Trịnh bảo ông ngồi xuống: “Ông may mắn đấy, vừa nấu xong thì ông đến.”
Ông Vương cũng đã quen bị mắng như thế này, mũi vừa nhúc nhích, liền biết bên trong đặc biệt, nhìn sợi mì trong bát, bà chủ này là một cô gái nhỏ mà lại có tay nghề tốt như vậy, mì được cắt gọn gàng ngăn nắp, canh không phải loại nấu lên có màu trắng đυ.c, mà là trong vắt như có thể nhìn thấy đáy, uống một ngụm canh trước, liền biết rằng bên trong chắc chắn có thêm công thức bí mật độc quyền của cô chủ, một bát mì không còn gì phải bàn cãi.
Bà Trịnh chỉ ăn nửa bát, còn lại đưa cho Ông Vương.
Bữa ăn này ăn rất vui vẻ.
Ông Vương cũng cảm thấy như vậy, ông ngẩng đầu nhìn tấm bảng đen nhỏ phía trên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, đó là sau này mỗi ngày ông sẽ ăn ba bữa ở đây, chỉ có món mì cũng được.
“Cô chủ, cháu không định làm nhiều món hơn chút sao?”
Từ Tiểu Khê suy nghĩ một hồi: “Ông a, chủ yếu là cháu chỉ có một mình, hơn nữa vừa mới khai trương, buôn bán không tốt lắm, số lượng người ra đây ăn còn rất ít, cháu sợ không đủ kinh phí.”
Ông Vương nghe vậy liền vỗ đùi một cái.
“Cái này thì có gì khó đâu, hôm nay cháu đã chuẩn bị bao nhiêu bát mì?”
“Ba mươi bát, bán được bốn bát rồi, nhà ông ăn ba bát.”
Vẻ mặt ông Vương nghiêm lại, ông ấy lấy điện thoại ra, vì không đeo kính ông cầm điện thoại hơi xa một chút, sau đó ông nhấn vào mục trò chuyện trên Wechat.
“Để tôi nói cho mọi người biết, ở ngõ Ô Thạch có một quán ăn mới, tên là quán ăn Từ Ký, mì thịt bò làm bằng tay là độc nhất vô nhị, tổng cộng ba mươi bát đã được chuẩn bị, nếu như mấy người đến muộn thì không có gì để ăn nữa.”
Giọng nói của ông phát ra liền bày khuôn mặt đắc thắng, khua tay.
“Vợ trả tiền đi.”
Bà Trịnh nhìn ông kiêu ngạo như vậy, bĩu môi, cái tật cả đời không bỏ được: “Cô chủ, tổng cộng của chúng tôi là ba bát, có phải là bốn mươi lăm tệ không?” Bà vừa nói vừa chuyển tiền qua Wechat.
Ông Vương chắp tay sau lưng nhìn quanh quán ăn: “Tiếc thật, quán ăn của cháu hơi nhỏ. Các người bạn già của ông đều là công nhân viên chức về hưu, tháng nào cũng có lương hưu trong tay, con cái cũng đã lập gia đình, bọn họ đều có mỗi sở thích riêng, chuyên tìm đến chỗ ăn ngon.”
Yêu cầu của Từ Tiểu Khê không cao, cô cảm thấy chỉ cần đủ nuôi bản thân bọn họ trong huyện là quá đủ rồi.
“Ông Vương, nếu ông muốn ăn món gì, có thể nói một mình với cháu, cháu sẽ làm, nếu không thể làm nhiều món thì làm ít món hơn đúng không ạ? Cảm ơn ông quảng cáo cho quán ăn nhỏ này.”
Mắt ông Vương sáng lên khi nghe thấy điều này: “Còn trẻ như vậy, đã khéo ăn nói rồi.”
Từ Tiểu Khê mỉm cười, cô cúi đầu rửa bát ban nãy rồi bỏ vào tủ khử trùng.
Sau khi ba người họ nói chuyện chưa được bao lâu, có người bước vào quán ăn.
Ông Vương đi tới chào hỏi: “Lão Hàn, ông đến rồi à. Nhanh thế, ông đã ăn sáng chưa? Tôi vừa ăn một bát rưỡi mì, bây giờ tôi vẫn đang vấn vương hương vị đó.”
Lão Hàn tin rằng khẩu vị của ông bạn già rất tốt, nhưng ông cũng không đặt nhiều lòng tin vào một bát mì thịt bò làm bằng tay này. Cho dù nó có ngon đến đâu cũng sẽ không ngon bằng món ăn của nhà hàng tư ở Đế Đô mà ông đã từng đi vài ngày trước, nghe nói rằng đầu bếp riêng của nhà hàng đó là đầu bếp làm tiệc cho nhà nước.
Lão Hàn là một ông lão theo phong cách phương tây, đầu đội một chiếc mũ đang thịnh hành, mặc áo polo, đeo kính, trông rất nho nhã.