Trong điện Thái Hòa, hậu phi dần đông đủ, vị trí của triều thần và phi tần được phân chia rõ ràng, dù thiếu một hai người thì cũng chẳng ai chú ý, trong điện vẫn ăn uống linh đình. Nhã Linh quét mắt nhìn trong điện, thấp giọng nói: “Chủ tử, lỡ như lát nữa nương nương trách tội...”
Dương Tiệp dư hừ mũi, nàng ta mải mai: “Nàng ta đáng đời.”
Nhất cử nhất động trong yến tiệc đều đại diện cho mặt mũi của hoàng thất, dù Hoàng hậu nương nương giao chuyện tiệc Trung thu cho Đức phi phụ trách, nhưng nếu trên yến tiệc xảy ra sơ sót thì vẫn là Hoàng hậu nương nương mất mặt. Nhất là vị Hoàng hậu nương nương này của bọn họ rất thông minh, sẽ không vì một Tài nhân nhỏ bé mà làm loạn yến tiệc.
Về phần sau tiệc Trung thu?
Lư Tài nhân muốn Hoàng hậu nương nương trách mắng mình vì nàng ta, e là thân phận của Lư Tài nhân hiện tại vẫn chưa đủ.
Chính vì hiểu tính cách của Hoàng hậu nương nương nên Dương Tiệp dư mới dám phạt Lư Tài nhân ngay trước yến tiệc, nàng ta thản nhiên rót một ly rượu, nâng ly một hơi uống cạn, cổ hơi ngửa lên, đầy phong tình.
Biết chủ tử có tính toán trước, Nhã Linh lập tức im lặng.
Ngày tháng tám, mãi cho đến chạng vạng mặt trời mới thôi oi bức. Sau khi Vân Tự vào cung vẫn luôn được Lưu công công bảo vệ trong điện Trung Tỉnh, nói thật là nàng chưa từng trải qua tình huống bị phạt quỳ. Nàng quỳ rất lâu rồi, đầu gối từ đau chuyển sang tê rần, cơn đau vì bị đập trước ngực cũng dịu lại, nhưng vết thương ở sau lưng thì vẫn âm ỉ đau.
Nàng không còn sức để đỡ Lư Tài nhân nữa mà cúi đầu, cắn chặt răng mới có thể không khiến mình ngã xuống.
Lư Tài nhân cũng thôi khóc, nàng ta cúi đầu, yên lặng, có hơi không giống với nàng ta, không biết đang nghĩ gì.
Nếu là bình thường, Vân Tự sẽ thầm suy đoán, nhưng hôm nay nàng lại không có sức lực và tinh thần để quan tâm.
Đàm Viên Sơ đến cung Khôn Ninh đón Hoàng hậu, sau đó mới cùng nhau đến điện Thái Hòa. Y biết Hoàng hậu cần gì, vào trường hợp thế này, Đàm Viên Sơ chưa bao giờ keo kiệt mà giữ thể diện cho Hoàng hậu.
Đoạn đường từ cung Khôn Ninh đến điện Thái Hòa khác với con đường nơi hai chủ tớ Lư Tài nhân bị phạt, hai bên gần như lướt qua nhau ở cửa cung. Một lúc lâu sau, khi sắp đến điện Thái Hòa, có một cung nhân vội vàng chạy đến, nhưng không dám ngăn thánh giá, mà đợi Hoàng thượng vào điện Thái Hòa rồi mới dám đi tới thấp giọng nói với câu với Hứa Thuận Phúc.
Hứa Thuận Phúc lập tức biến sắc, xoay người bước nhanh vào trong điện.
Đàm Viên Sơ đã ngồi, sau khi Hứa Thuận Phúc đứng bên cạnh, y mới liếc mắt nhìn, hứng thú hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạ nhân bên dưới sẽ không thiếu tinh mắt như vậy, biết rõ yến tiệc sắp bắt đầu mà còn đến trước điện Thái Hòa ngăn Hứa Thuận Phúc lại báo cáo sự tình, trừ khi là xảy ra chuyện gì đó.
Hứa Thuận Phúc lúng túng cười một tiếng, đang định nói thì Dương Tiệp dư ở bên cạnh đã nâng ly nhìn Đàm Viên Sơ, ánh mắt sáng rực: “Tần thϊếp kính Hoàng thượng một ly.”
Đàm Viên Sơ gật đầu, hờ hững nâng ly.
Lời đến bên miệng, Hứa Thuận Phúc lại đành nuốt xuống, hắn ta liếc nhìn Dương Tiệp dư, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Làm nô tài cũng phải biết cân nhắc, mà tâm ý của Hoàng thượng cũng chính là tiêu chuẩn để cân nhắc của Hứa Thuận Phúc.
Đúng là Hoàng thượng có ý với Vân Tự cô nương, nhưng sự ân sủng của Hoàng thượng dành cho Dương Tiệp dư trước đây cũng rất rõ ràng. Một người chỉ là cung nhân có chút mánh khóe, một người là phi tần đắc sủng đã lâu, hình như không phải sự lựa chọn quá khó khăn.
Hắn ta im lặng một lúc lâu, Đàm Viên Sơ cũng không giục hắn ta. Nếu là chuyện gấp, Hứa Thuận Phúc cũng không dám chậm trễ.