Tiểu Cung Nữ Muốn Thượng Vị

Chương 45

Yến tiệc cử hành được một nửa, tốp diễn thay hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng bánh trung thu cũng được đưa lên. Tuy là bánh trung thu nhưng lại rất giống bánh ngọt, dc không khỏi nhớ đến cảnh tượng nào đó, ánh mắt y chợt hơi tối lại, không khỏi nhớ đến một nhân vật chính khác.

Hôm nay là tiệc Trung thu, có lẽ nàng sẽ theo Lư Tài nhân cũng đến dự tiệc.

Đàm Viên Sơ liếc nhìn về phía nào đó, nhưng không thấy ai, y cau mày rồi lại quan sát.

Lần này y nhìn thấy rõ ràng, ở vị trí của hậu phi, không chỉ nữ tử đó không đến, mà ngay cả Lư Tài nhân cũng không thấy đâu, có một vị trí trống.

Tiệc Trung thu thường rất đông người, thường là hai người ngồi cùng một bàn, dù Lư Tài nhân không đến thì trên bàn đó vẫn có một chủ tử khác, không thể nào trốn đi được. Thế là có một cảnh đột ngột thế này.

Đàm Viên Sơ ý thức được gì đó, y liếc sang Hứa Thuận Phúc, giọng điệu lạnh lùng: “Người đâu.”

Hứa Thuận Phúc nhanh nhạy, hắn ta vốn định kết thúc yến tiệc rồi sẽ báo cáo, nhưng không ngờ trong điện Thái Hòa đông người như thế mà Hoàng thượng vẫn để ý đến hai chủ tớ Lư Tài nhân.

Về phần Hoàng thượng muốn tìm ai, Hứa Thuận Phúc không dám đào sâu. Nhưng hắn ta biết, Hoàng thượng đã hỏi, vậy hắn ta biết chuyện mà không báo thì chẳng khác nào làm việc không tận sức.

Hứa Thuận Phúc thầm cười khổ, không dám bôi đen thêm, đáp rõ ràng rành mạch: “... Trên đường đến, Lư Tài nhân bị người trong cung Dương Tiệp dư va phải, hai người tranh cãi, rồi bị Dương Tiệp dư phạt quỳ ở Dực Khôn môn ba canh giờ.”

Ba canh giờ.

Đàm Viên Sơ hồi lâu không lên tiếng, lúc Hứa Thuận Phúc cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, thì chợt nghe y hỏi: “Nàng ấy thế nào rồi?”

Một câu không rõ nghĩa, nhưng Hứa Thuận Phúc lập tức nhận ra y đang hỏi ai. Hứa Thuận Phúc hơi băn khoăn, tin tức cung nhân mang đến cho hắn ta không tốt cho lắm, hắn ta không dám giấu, đành nói thật: “Không tốt lắm, nghe nói vì bảo vệ Lư Tài nhân nên bị đập vào thân cây.”

Đàm Viên Sơ gật đầu không nói thêm gì, Hứa Thuận Phúc đứng phía sau y, không nhìn thấy mặt y, nhưng lờ mờ cảm thấy tâm trạng Hoàng thượng không tốt lắm.

Hứa Thuận Phúc rụt cổ cúi đầu, mặc dù không biết Hoàng thượng và Vân Tự cô nương đang chơi trò gì, nhưng rõ ràng trong lòng Hoàng thượng vẫn nhung nhớ Vân Tự cô nương.

Người bên dưới đang múa, nữ tử đứng đầu có vòng eo mảnh mai, đặc biệt là lúc cúi eo, ánh mắt như ẩn chứa sóng thu. Dương Tiệp dư nhìn thấy thì cau mày, gần đây nàng ta vốn đang khó chịu vì phi tần mới, giờ lại thấy cảnh này, nàng ta chỉ cảm thấy bực bội khó tả.

Dương Tiệp dư lạnh lùng, nàng ta trước giờ đắc sủng, lại rất biết được sủng mà kiêu. Nàng ta nâng chén trà, quay đầu nhìn Hoàng thượng, bĩu môi, tự nhiên lộ ra vẻ giận hờn: “Yến tiệc nào cũng có mấy bài ca múa này, xem lâu thấy chán.”

Nàng ta vừa dứt lời, ý cười trên mặt Đức phi nhạt đi. Tiệc Trung thu là do nàng ta phụ trách, nói những bài ca vũ này nhàm chán, vậy chẳng phải đang trách nàng ta làm không tốt hay sao?

Yến tiệc trong cung quả thực thường là ca múa, mặc dù khuôn sáo cũ nhưng lại không dễ xảy ra sai sót. Vả lại, mỗi lần yến tiệc, người biểu diễn đều phải biên đạo lại, chưa từng có tình huống một bài múa hai lần. Nói cho cùng, ca múa có chán hay không thì trong lòng mọi người đều rõ.

Đức phi ngước mắt, khẽ cười: “Dương Tiệp dư nói đúng, bổn cung phụ trách bao nhiêu tiệc Trung thu rồi, không có thêm ý tưởng nào mới mẻ, không biết Dương Tiệp dư có ý kiến gì không, lần sai yến tiệc bổn cung sẽ thỉnh giáo Dương Tiệp dư.”

Dương Tiệp dư cứng người, cong khóe môi: “Nương nương nói đùa rồi, tần thϊếp nào hiểu những cái này.”

Đức phi nương nương cười không lên tiếng, ý của Đức phi không cần nói cũng biết... Không hiểu sao còn nhiều lời như vậy?

Dung Chiêu nghi cong môi, thoáng vẻ mỉa mai. Nàng ta thật sự không hiểu, tại sao cái thứ ngu xuẩn này có thể được Hoàng thượng sủng ái, người trong cung luôn so sánh Dương Tiệp dư với nàng ta, đúng là xui xẻo.

Dương Tiệp dư bị Đức phi chặn hòng, nàng ta mím môi, ấm ức nhìn Hoàng thượng.

Đàm Viên Sơ đợi họ tranh cãi xong mới nhấc mí mắt, hờ hững liếc nhìn: “Cảm thấy chán thì về đi.”